Mặt Thần Quang trong chốc lát đỏ hết cả lên, cô không dám nhìn người khác, cũng không dám nhìn Tiêu Cửu Phong, bèn cúi đầu nhìn xuống dưới đất, hai chân quét qua quét lại.
Tiêu Cửu Phong: “Bảo Đường, cậu sắp xếp cho cô ấy một công việc trong đội sản xuất đi.”
Tiêu Bảo Đường: “Tôi á?”
Tiêu Cửu Phong: “Ừ, không phải cậu là đại đội trưởng à?”
Lúc này Tiêu Bảo Đường mới kịp phản ứng, hắn vội nói: “Cái này… Mợ nhỏ à, hay là cô đi qua bên kia nhổ cỏ bông vải với mấy người phụ nữ kia đi? Cô có biết nhổ cỏ không vậy?”
Ni cô trong núi không phải ai cũng sẽ biết trồng trọt, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên hỏi cho rõ ràng, nắm được tình huống rồi phân chia công việc cho thích hợp.
Thần Quang vội gật đầu: “Có, tôi biết làm!”
Tiêu Bảo Đường: “Vậy cô đi sang bên kia nhổ cỏ với bọn họ đi.”
Thần Quang lại nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong cũng không nhìn lại cô, anh chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi đi.”
Thần Quang nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó giẫm lên đất bùn xốp, từ từ bước sang chỗ bông vải bên kia.
..............
Khi Thần Quang đi tới đến chỗ bông vải, vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Phong, nhưng lúc đó anh đã cùng với mấy người Tiêu Bảo Đường đi rất xa rồi.
Dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, dù nhìn sang bên kia với khoảng cách rất xa, nhưng ngay lập tức cô đã nhận ra được người đứng ở giữa là Tiêu Cửu Phong.
Bởi vì anh rất cao, thậm chí còn cao hơn đám đàn ông xung quanh đến nửa cái đầu.
Thật ra mà nói, nhìn thấy anh rời đi, trong lòng cô có chút không nỡ.
Mặc dù Tiêu Cửu Phong này rất xấu xa, nhưng dù gì cũng là người đầu tiên cô gặp sau khi xuống núi, là người cõng cô về nhà, là người cho cô ăn no mặc ấm.
Cô cũng không biết được mình sẽ làm được gì nếu rời khỏi anh nữa.
“Cô vợ nhỏ kia có làn da trắng ngần, dáng người cũng xinh, đâu có lôi thôi giống như bọn họ nói chứ, chỉ là gầy, quá gầy!”
“Ngoại trừ trắng ra cũng không có gì khác, nhưng trắng có thể mài thành cơm ăn chắc, chúng ta là nông dân, cuộc sống trôi qua rất khó khăn, đẹp mắt cũng chả có tác dụng gì!”
“Tôi chả thấy cô ta có gì đặc biệt cả? Cũng chỉ giống như cái đuôi chạy theo Tiêu Cửu Phong thôi mà!”
“Còn có thể nhìn ai ngoài Cửu Phong được nữa chứ, cô nhìn ánh mắt kia kìa, không có Cửu Phong thì không làm sao sống được, đúng là chỉ hận không thể chui vào trong ngực của cậu ta!”
Tiếng mấy cô vợ truyền tới, lớn tiếng bàn tán mà không kiêng nể gì, trong lúc nói chuyện lại phá lên cười trông rất mờ ám, mà đã vậy bọn họ còn cười rất to.
Thần Quang đỏ mặt nhìn sang, là mấy bà vợ to khỏe, trên đầu đều trùm khăn che nắng, mặc áo ngắn để lộ cánh tay, gương mặt bởi vì phơi nắng mà trở nên đỏ hơn, cái trán bị ánh nắng chiếu xuống cũng bóng loáng lên, cười lộ cả hàm răng.
Các cô thấy dáng vẻ xấu hổ rụt tè của Thần Quang, lại càng cười lớn hơn, trong đó có một người còn kéo tay Thần Quang cẩn thận quan sát.
“Dáng người nhìn đẹp thật, nhìn mặt mày người ta kìa, hoàn toàn không giống với chúng ta!”
“Ôi trời, da mặt thật là mảnh dẻ, đâu có thô ráp như chúng ta chứ!”
Thần Quang đành phải cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng sau khi nghĩ lại thấy Tiêu Cửu Phong không cho cô tùy tiện cười, nên cũng không cười nữa.
Lúc này có thêm mấy người phụ nữ đi đến, trong đó có một người là con dâu trong nhà họ Tiêu, chị ta nhìn thấy như vậy thì cười mắng: “Xem mấy người đi, đây là bắt nạt cô vợ mới nhà người ta à, da mặt người ta đã mỏng rồi, mấy người sao có thể ăn nói hùng hổ với người ta như thế? Ai làm việc gì thì cứ làm việc đấy đi! Mà nếu còn không chịu làm nữa thì đến lúc chấm công sẽ bị trừ đấy nha!”
Chị ta vừa dứt lời, mọi người cười cười rồi cũng bắt đầu tập trung vào công việc chính là nhổ cỏ.
Chị vợ này tới bắt chuyện với Thần Quang, lúc này cô mới biết được, thì ra đây chính là chị dâu của Tiêu Bảo Đường, chồng chị ấy tên là Tiêu Bảo Huy, còn tên của chị ấy là Điền Tuấn Huệ.