Thần Quang khắc ghi lời dặn của sư thái, cho nên vô cùng ngoan ngoãn, bình thường cũng không xuống núi mà vẫn luôn ở yên trong am.
Thỉnh thoảng chỉ có vài người đến am thắp hương cũng đều do sư tỷ nhanh nhẹn đi tiếp đón, Thần Quang không cần phải xuất hiện.
Bởi thế mà mấy năm gần đây, cô cũng không gặp người bên ngoài, như vậy thì sao có thể đắc tội với ai được?
Thần Quang cẩn thận đánh giá người phụ nữ kia.
Chị ta khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi, trên đầu cũng đội một chiếc khăn xếp màu trắng, mặc một cái áo khoác hoa ngắn, bên dưới mặc một cái quần màu đen bằng vải thô.
Quần áo của chị ta trông giống những người khác, nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng không giống lắm, hình như có vẻ đẹp hơn so với người ta.
Thần Quang thầm buồn bực, nhưng cũng không hỏi được, cô không quen người nào, giờ cũng đâu biết hỏi ai, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ.
Đang làm được một lúc, lại thấy mấy người phụ nữ cách đó không xa đến chỗ khác uống nước.
Bọn họ lấy ra một cái bình thủy tinh, mở nắp ra uống, uống xong lau miệng một cái rồi lấy khắn lông màu trắng lau mồ hôi, bắt đầu tụ lại tám chuyện.
Thần Quang dỏng tai lên muốn nghe xem bọn họ đang thì thầm cái gì, nhưng mà căn bản là không nghe được.
Cô chợt nghĩ, chắc chắn là bọn họ đang thì thầm chuyện gì đó về mình, nhưng trực giác lại mách bảo, cũng có thể liên quan tới cái người mặc áo khoác hoa ngắn kia.
Đang suy nghĩ miên man, thì cô liền thấy có mấy người vác cuốc đi về phía này, một người trong số đó là sư tỷ Tuệ An của cô.
Sau khi Tuệ An tới đã cùng làm việc bên cạnh Thần Quang.
Trong lòng Thần Quang cảm thấy hơi xúc động.
Thật ra trước kia sư tỷ cũng từng bắt nạt cô.
Ví dụ như đến lượt sư tỷ phải trực, nhưng chị ấy lại bắt Thần Quang làm thay, hay như lúc chia gạo đến chỗ Thần Quang, Tuệ An lại nói chị ấy ăn không đủ, bảo Thần Quang chia cho chị ấy thêm một chút.
Thần Quang cảm thấy mình nhỏ hơn, dù sao chị ấy cũng là sư tỷ, bảo cho thì cô cho, cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng hiểu được sư tỷ hay thích bắt nạt mình.
Nhưng bây giờ không giống thế, hiện tại đã xuống núi rồi, ngoại trừ Tiêu Cửu Phong ra, người cô có thể tin tưởng chỉ có sư tỷ.
Cho nên lúc này đây, cô thật sự cảm thấy mình thân thiết với sư tỷ hơn bất kì ai.
Thần Quang nhỏ giọng gọi: “Sư tỷ!”
Tuệ An nhìn cô một cái mới mở miệng: “Nghe bọn họ nói, chồng em đối xử với em rất tốt, đi trên đường lớn còn kề sát lại thì thầm với em.”
Thần Quang không nghĩ tới thế mà những chuyện này cũng truyền đến tai sư tỷ.
Bây giờ chị ấy trực tiếp hỏi thẳng như vậy, khiến cô đỏ bừng hết cả tai: “Không phải đâu, em chỉ hỏi anh ấy mấy chuyện lặt vặt thôi mà, là người ta nói linh tinh đấy!”
Tuệ An: “Chị cũng nghĩ thế, chồng em ấy à, chị thấy đúng là không quan tâm tới em gì cả.
Người như thế không thể tin tưởng được đâu, em nên đề phòng hắn thì hơn.
Tính tình hắn không phải là tốt lành gì, tức giận lên sẽ lập tức đánh em.
Cho dù hắn không đánh em thì ban đêm cũng giở trò xấu xa hành hạ em, em cũng không chịu được đâu, em có hiểu những gì chị nói không?”
Thần Quang: “Sư tỷ, em hiểu rồi!”
Tuệ An: “Sau này em đừng gọi chị là sư tỷ, chị không còn gọi em là sư muội nữa, chúng ta đã hoàn tục rồi, mà nhập gia thì phải tùy tục.”
Thần Quang cũng hơi mất mát: “Chị không làm sư tỷ của em nữa sao? Thế nên gọi là gì?”
Tuệ An: “Gọi chị Tuệ An thôi là được rồi!”
Vậy là thêm một chữ chị thôi à, Thần Quang thấy gọi như này cũng được: “Chị Tuệ An!”
Mắt Tuệ An khẽ đảo, nhìn sang phía cách đó không xa, lại nhỏ giọng thì thầm: “Em có để ý tới cái cô ở bên kia không?”
Thần Quang thấy người chị ấy chỉ chính là người phụ nữ nhìn mình với ý không tốt kia, vội nói: “Có để ý chứ, em cũng đang thắc mắc.
Em có nợ tiền chị ta đâu, cũng không nợ gạo của chị ta, sao chị ta cứ nhìn em như vậy nhỉ?”
Tuệ An cười khẩy, nói với vẻ bí hiểm: “Em nợ chồng của cô ta đấy thôi.”
Thần Quang vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi: “Hả?”
Tuệ An xem thường nhìn cô: “Em không biết à?”
Thần Quang: “Sư tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Tuệ An: “Sao lại gọi là sư tỷ nữa rồi!”
Thần Quang vội sửa lại: “Chị Tuệ An, có chuyện gì à?”