Tiêu Bảo Đường nghe Tiêu Cửu Phong nói đã từng dùng qua thứ này thì mừng như điên, xem ra chuyện này cũng không cần phải nhờ người ta giúp nữa rồi.
Lúc bấy giờ mới cho người đưa động cơ diesel và máy bơm tới chỗ giếng nước để Tiêu Cửu Phong giúp sửa lại.
Tiêu Cửu Phong đứng ở đó chỉ đạo, đặt động cơ diesel chỗ này, máy bơm nước để ở chỗ kia.
Mấy người công nhân cường tráng nghe theo chỉ dẫn của anh, ai nấy đều làm việc rất hăng hái.
Rất nhanh sau đó, một bộ dụng cụ đã được sắp xếp đâu vào đấy đặt bên cạnh giếng nước.
Mấy người phụ nữ nhổ cỏ ở phía xa kia cũng chạy lại đứng xung quanh nhìn ngó.
Ai nấy đều lao nhao bàn tán, cảm thấy những cái này đúng là hiếm lạ, cũng có người lơ đễnh nói: “Đại đội sản xuất Vương Lâu Trang nhà người ta đã dùng từ lâu rồi.
Mà nghe nói dùng cái này nước sẽ đùng một cái tự mình nhảy ra khỏi giếng, chảy ra ngoài, lợi hại lắm đấy!”
Mọi người nghe thế, tự nhiên đều cảm thấy hâm mộ ghê gớm.
Ruộng của bọn họ được phân thành mấy loại, có loại lúa mì cũng có loại bông vải, chủng loại không giống nhau.
Vụ mùa thu hoạch có thể luân phiên, nhưng có đôi khi lại không luân phiên được, ví dụ như lúa mạch đã có thể thu hoạch từ rất lâu rồi, nhưng cây bông lại tới lúc mọc mầm.
Phải đến làm cỏ cho cây, sau đó còn phải tưới nước, những thứ này đều đến cùng một lúc, đúng thật là hành người ta vô cùng mệt mỏi.
Mà tưới nước là việc tốn sức nhất, trước kia đều múc từng thùng từ sông hoặc từ giếng tới.
Kết thúc một ngày là cả người mệt mỏi, bả vai đau ê ẩm, sang ngày hôm sau thì không đứng dậy khỏi giường được nữa.
Nếu như nước thực sự có thể tự chảy từ giếng ra ngoài, vậy cũng xem như đỡ được phần nào.
Tất cả mọi người vây quanh nhìn động cơ kia như của hiếm lạ.
Trong đầu Thần Quang vốn toàn chuyện giữa Vương Thúy Hồng và Tiêu Cửu Phong, bây giờ thấy động cơ cũng không nhịn được tới ngó xem.
Thậm chí còn nghĩ thầm, nếu như cái máy này thực sự lợi hại như mấy cô kia nói thì thật tốt quá, ước gì có sớm mấy năm thì cô cũng không cần phải ngày ngày đi gánh nước ở cái con sông xa tít tắp kia.
Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, Tiêu Cửu Phong đã cởi áo khoác ngắn ướt đẫm mồ hôi ra, chỉ mặc áo bằng vải thô ở bên trong, ngồi xổm ở đằng kia, cánh tay trần đang xoay động cơ.
Thân hình của anh vốn to khỏe, sau khi cởi áo khoác, tấm lưng cường tráng kia lập tức lộ ra, đường nét ấy rắn rỏi săn chắc, bị mặt trời chiếu xuống như đang phát sáng, mà hai tay cũng vì dùng sức mà phải gồng lên, sức lực dồi dào.
Thần Quang còn nhìn thấy anh toát mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy từ trên lưng xuống, ban đầu chảy rất chậm, sau đó đọng lại thành từng hạt, chảy nhanh hơn, lăn xuống nơi đai quần bằng vải thô, cứ như thế chứ không chảy vào trong.
Không biết tại sao mặt Thần Quang cứ nóng dần lên, cổ họng cũng khô khan.
Cô liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy mấy người phụ nữ đứng xem đều đang liếc nhìn Tiêu Cửu Phong, các cô cứ nhìn như thế mà không kiêng kị gì, thậm chí còn lén thì thầm vào tai nhau rồi phát ra tiếng cười mờ ám.
Còn Vương Thúy Hồng, chị ta chỉ yên lặng mím môi, dùng ánh mắt như thể rất khó chịu mà lại trông mong nhìn Tiêu Cửu Phong.
Trong lòng Thần Quang lập tức cảm thấy không thoải mái tí nào, nhìn gì mà nhìn, có cái gì đáng xem hay sao? Đó cũng không phải chồng chị ta, chị ta cứ nhìn thế là có ý gì chứ?
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nảy ra một ý, sau đó lấy từ trong ngực ra một tấm vải.
Người khác thường dùng khăn mặt lau mồ hôi nhưng cô không làm thế được, bởi vì khăn của cô đã trùm lên đầu để che đi mái tóc vẫn chưa dài kia mất rồi, cho nên cô mới tìm một tấm vải dự bị.
Cô cầm cái khăn kia, chạy tới bên cạnh Tiêu Cửu Phong, cất giọng quan tâm nói: “Anh Cửu Phong, để tôi lau mồ hôi cho anh nha!”