Thần Quang hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn rụt rè bước tới, sau đó ngồi xổm trước bếp lò, bỏ hai que củi vào bên trong rồi dùng sức thổi.
Lúc này, người đàn ông rốt cuộc cũng nhìn về phía cô, cô vội vàng giải thích: “Tôi tới giúp anh một tay, tôi sẽ thổi lửa nấu cơm!”
Tiêu Cửu Phong không nói gì, quay sang đậy vung lại.
Thần Quang nghĩ thầm, anh như vậy là ý nói cô có thể nhóm lửa, cho nên cô lập tức thở phào rồi nghiêm túc làm việc.
Tiêu Cửu Phong nhìn ni cô nhỏ, trên đầu đội một cái khăn to màu trắng, chiếc khăn trên đầu kia lớn đến mức muốn che khuất cả mắt, áo khoác bằng vải thô trên người rộng thùng thình như treo trên người cô.
Hiện tại ống tay áo được cô sắn lên cao, nghiêm túc ra sức thổi lửa.
Cổ tay kia nhỏ nhắn, mặc dù hơi bẩn một chút, nhưng lại vẫn có thể nhìn ra mấy phần trắng nõn.
Dáng vẻ nhỏ nhắn yếu ớt bởi vì dùng sức thổi lửa nên thân thể cũng lắc lư theo.
Cô đang dùng hết sức bình sinh mà nhóm lửa.
Tiêu Cửu Phong hỏi: “Bình thường ở trong am cô cũng thổi lửa nấu cơm sao?”
Anh tin vào trực giác của mình, tuy cô vẫn luôn chắc chắn tết năm nay sẽ tròn mười tám tuổi, nhưng thân thể gầy yếu như thế này mà tròn mười tám tuổi ư? Lại còn thường xuyên làm việc?
Thần Quang lau mồ hôi trên trán, sau đó cất giọng đáp: “Đúng thế, tôi vẫn luôn thổi lửa nấu cơm, còn quét dọn trước và ở phía sau am, tôi còn đi lên núi tìm thức ăn nữa đấy.
Am chúng tôi lén khai khẩn vài mẫu đất trên núi, tôi cũng có thể đi làm ruộng.”
Tiêu Cửu Phong: “Bên trong am của các cô có bao nhiêu người?”
Trên núi có mấy cái am, am của Thần Quang hẳn là một trong số đó.
Thần Quang: “Am của chúng tôi là am Vân Kính, không lớn lắm, có khoảng mười hai người.
Mấy năm trước sư thái của chúng tôi đã mất rồi, về sau mấy người khác lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại bảy người mà thôi.”
Tiêu Cửu Phong ồ lên một tiếng, cuối cùng thì anh đã hiểu một phần rồi, trong một cái am chỉ có bảy người.
Có lẽ do ni cô này còn nhỏ tuổi, cho nên bị người khác bắt làm nhiều việc.
Thần Quang len lén liếc Tiêu Cửu Phong một cái, liền thấy mặt anh bình thản như bàn đá, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, dù sao nhìn cũng khiến người ta có chút sợ hãi.
Tiêu Cửu Phong lại đột nhiên mở miệng: “Tôi họ Tiêu, tên Cửu Phong.”
Thần Quang mờ mịt nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong nhìn về phía cô: “Mùa hè năm nay tôi vừa tròn hai mươi sáu tuổi, lớn hơn cô chín tuổi.”
Thần Quang không biết phản ứng lại như thế nào, cũng không hiểu vì sao anh lại nói với mình những lời này, như vậy là có ý gì?
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống, nhìn sang phía đống lửa trong bếp.
Trời đã hoàn toàn tối mịt, ngọn lửa trong bếp lò cháy đen, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Nhà của tôi rất nghèo, đừng nhìn một chỗ sân rộng có mấy gian phòng, thực ra đây chỉ là bề ngoài.
Tôi làm không đủ cơm ăn, tuổi cũng không còn nhỏ, trong đại đội sản xuất cũng không ai chịu gả cho tôi, căn bản không cưới được vợ.”
Một tay Thần Quang nắm chặt que củi, một tay nắm chặt ống thổi lửa.
Cô vẫn không hiểu anh đang có ý gì.
Tiêu Cửu Phong nói tiếp: “Tôi lớn hơn cô chín tuổi, có lẽ đối với cô mà nói thì hơi già, nếu như cô có ý khác, có thể nói với tôi.”
Thần Quang rụt rè mở miệng: “Tôi… Không có ý khác.”
Tiêu Cửu Phong nhìn về phía ni cô nhỏ, ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt cô, soi sáng tâm tư của cô.
Anh khẽ nhìn cô, giọng nói chân thành: “Bây giờ cô vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện được, chỉ muốn có người thu nhận mình, có thể ăn cơm, yên ổn sống qua ngày, tôi nói có đúng không?”
Thần Quang vội vàng gật đầu: “Đúng thế!”
Tiêu Cửu Phong: “Vậy cô suy nghĩ lại một chút đi.”
Thần Quang kinh ngạc hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
Tiêu Cửu Phong: “Hiện tại cô còn chưa tròn mười tám tuổi, tôi cũng không thể đi lĩnh giấy kết hôn với cô, chờ đến mùa đông năm nay rồi hẵng quyết định, xem khi đó cô muốn ở lại nhà tôi hay là rời đi.”
Thần Quang cảm thấy hơi tủi thân: “Nhưng tôi không có chỗ nào để đi cả!”
Mùa đông trong am lạnh như vậy, lạnh đến xương cốt của cô cũng muốn đông cứng, cô không muốn trở về chỗ đó tí nào.
Tiêu Cửu Phong: “Có lẽ đến lúc đó cô sẽ có nơi để đi thôi.”
Dưới công xã còn có mười đại đội sản xuất của năm thôn trang, đàn ông chưa cưới được vợ còn rất nhiều.
Đợi đến mùa đông, cô tròn mười tám tuổi có thể kết hôn.
Đến lúc đó, chỉ cần gật đầu một cái, nói muốn gả thì sẽ còn rất nhiều đàn ông có thể chọn.
Thần Quang nằm ở trên giường, trằn trọc mãi cũng ngủ không được.
Buổi tối hai người bọn họ cùng nhau ăn khoai lang với cháo gạo lứt.
Người đàn ông này đúng là người tốt, thế mà luộc rất nhiều củ khoai lang to và nấu hẳn một đống cháo gạo kê, hương thơm ngào ngạt mang theo vị ngọt của khoai lang, phải nói là ăn cực kì ngon.
Lâu lắm rồi Thần Quang chưa được ăn bữa cơm nào ngon như vậy.
Cô ăn lấy ăn để, sau đó lại ăn thêm một bát cháo nữa.
Sau khi ăn xong, lại muốn ăn tiếp, nhưng vì xấu hổ nên không dám múc nữa.
Không ngờ Tiêu Cửu Phong lại múc thêm một bát nữa cho cô.
Trời mới biết lúc Tiêu Cửu Phong giúp cô múc thêm một bát nữa, cô cảm động đến nỗi muốn oà khóc, tiếp tục vùi đầu ăn hết bát thứ hai.