Nhiệm vụ hoàn thành, cô bé cất thư và khăn lụa, đi theo cô bạn ngồi cùng bàn cùng nhau chạy về nhà.
Trên bờ sông, các xã viên tản ra, ngồi trở lại bên cạnh đống lửa lại là một trận nghị luận sôi nổi.
Trân Trân ngồi cạnh đống lửa ăn khoai lang, chỉ cảm thấy khoai lang hôm nay ngọt mềm một cách lạ thường, ngọt đến mức lịm tim, đến mức trong ánh mắt và trên khóe miệng của cô đều chứa ý cười, cố gắng thế nào cũng không giấu được.
Rõ ràng không muốn vui mừng như vậy, nhưng hoàn toàn không kìm chế nổi.
Dáng vẻ này của cô làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy ngọt ngào, thế là Thúy Lan và Tú Trúc cũng cười theo.
Thúy Lan lại cố ý chọc Hồng Mai bên cạnh, dùng bả vai đụng vai Hồng Mai nói: "Thấy không? Tôi đã nói Hoài Minh anh ấy không phải người như vậy, không có khả năng làm cán bộ rồi cũng không cần Trân Trân nữa."
Hồng Mai ăn khoai lang giống đang ăn quả chua.
Cô ta kéo giọng nói, "Trong thư cái gì cũng không nói mà, không phải chỉ là mang một chiếc khăn lụa về thôi sao. Thời xưa trước khi lôi người đi chém đầu còn phải cho người ta ăn bữa ngon nữa mà. Người ấy à, không thể quá đắc ý, quá mức vui mừng bình thường đều không phải là chuyện tốt."
Hồng Mai đã quen giội nước lạnh cho người khác rồi.
Nhưng hôm nay ngọn lửa nhỏ trên mặt và trong lòng Trân Trân đều không bị cô ta giội tắt được.
Cô mềm giọng, khẽ nói: “Vui vẻ được một trận thì tính một trận thôi."
Hồng Mai: "..."
Thật đúng là đủ rộng lượng.
Một câu "Trân Trân" trong đoạn mở đầu bức thư cùng một chiếc khăn lụa đỏ tươi đẹp đủ khiến Trân Trân vui vẻ nửa ngày.
Lúc vùi đầu chăm chỉ làm việc, trên mặt và đáy mắt của cô đều lấp lánh ý cười.
Lúc nói chuyện với người khác, giọng nói thanh thúy như Hoàng Oanh.
Chạng vạng tối kết thúc công việc về nhà.
Hào quang diễm lệ như lớp sa mỏng, khoác lên người.
Chiếu lên hàng mi cong cong mảnh mảnh.
Một ngày này, nhà họ Thị lại giống như là ăn tết vậy.
Lúc ăn cơm tối, Chung Mẫn Phân tăng thêm một phần thịt bò hộp mùi thơm xộc vào mũi cho bàn cơm.
Sau khi ăn xong cơm tối, bà lại cho mỗi người trong nhà ba viên kẹo —— hai viên cứng một viên mềm.
Phát kẹo xong, Chung Mẫn Phân còn trịnh trọng nói: "Hoài Minh gửi không ít đồ ăn ngon trở về, còn lại mẹ sẽ cất, chúng ta để dành ăn. Muốn ăn vẫn còn, cho nên ai cũng không cho phép đưa kẹo của mình cho người khác ăn."
Ý là không cho phép Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân nhịn cho hai đứa bé ăn.
Người lớn cũng là người, người lớn cũng có miệng, cũng muốn ăn kẹo.
Vốn dĩ Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân muốn cho Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc kẹo.
Chung Mẫn Phân nói như vậy, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đáp vang nhất, ba người Trân Trân cũng tự nhận lấy phần kẹo của mình.
Một nhà sáu người lại ngồi cùng nhau ăn kẹo.
Lột giấy gói kẹo ra, cẩn thận đưa kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, từng chút ngọt đi vào trong lòng, ngọt đến mức trên miệng mỉm cười.
Dưới ánh đèn trao đổi ánh mắt và nụ cười, vị ngọt tựa như tăng gấp sáu lần trên đầu lưỡi và cả trong lòng.
Trong căn phòng nhỏ u ám chật hẹp tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Rửa mặt xong nằm ở trên giường, Thị Đan Linh còn đang nhớ lại vị thịt bò hộp và vị kẹo đã ăn đêm nay.
Thịt bò hộp và kẹo sữa mềm thơm ngon, đều là lần đầu tiên cô bé được ăn, hương vị kia quá mỹ diệu.
Hồi tưởng một hồi, cô bé ôm cánh tay của Trân Trân, nói: "Thím ba, cháu cảm thấy thật hạnh phúc."
Trân Trân bật cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm, là thật hạnh phúc."
Thị Đan Linh dùng khuôn mặt cọ cánh tay của coo, "Có chú ba rồi, về sau đều sẽ hạnh phúc như vậy sao thím?"
Trân Trân nhìn xà nhà chậm rãi nháy mắt, thanh âm nói chuyện vẫn nhẹ nhàng, "Ừm, sẽ."
Thị Đan Linh rất thỏa mãn, ôm cánh tay Trân Trân rất nhanh ngủ thiếp đi.
Mà Trân Trân không buồn ngủ, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện.
Một hồi vui vẻ, một hồi lại cảm thấy chua chua chát chát.
Ngoài cửa sổ, đêm dài sương nặng.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gà mái vỗ cánh bên trong ổ gà.
Trân Trân nhẹ nhàng rút cánh tay từ trong ngực Thị Đan Linh, lại khẽ vén chăn lên đứng dậy.
Phủ thêm áo bông khoác ngoài, giúp Thị Đan Linh đắp kín mền, cô mang giày, cầm hộp diêm, đánh lửa thắp đèn.
Trong vầng sáng nhàn nhạt của ánh đèn, Trân Trân đi đến bên cạnh cái rương gỗ của mình.
Mở rương ra, lấy chiếc khăn lụa đỏ tươi từ bên trong, ngồi xuống dưới ngọn đèn, cầm trong tay xem đi xem lại.
Sau đó cô cẩn thận khoác chiếc khăn lụa lên cổ, nhìn vào bóng mình trong gương mẫu đơn.
Trong gương, trên mặt cô phủ lên ánh nến nhàn nhạt.
Ở bên trong vầng sáng mông lung ấy, cô tựa như là mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Khăn lụa đỏ trên cổ vô cùng bắt mắt, nổi bật lên vẻ xinh đẹp lung linh của cô.
Dưới ánh nến chập chờn, điểm sáng trong mắt lấp lóe theo.
Anh ba Thị của cô hẳn là sớm quên mất dáng dấp của cô ra sao rồi.
Từ trước đến nay anh chưa từng thích dáng dấp của cô.