Thị Hoài Minh đưa tay mở cửa: "Được, vậy anh đi huấn luyện trước, phiếu lương thực ở trong ngăn kéo cuối bàn viết chữ của anh, chìa khóa đặt ở dưới khăn trải bàn."
Trân Trân đáp một tiếng, nhìn Thị Hoài Minh ra ngoài đóng cửa lại.
Cô xoay người đi vào nhà bếp, rót nước nóng trong nồi nhôm vào ấm nước nóng, rồi mang theo ấm nước nóng đi rửa mặt.
Rửa mặt xong cô đi đến phòng Thị Hoài Minh.
Trân Trân lấy chìa khóa dưới khăn trải bàn bàn viết chữ ra, mở cái ngăn kéo mà Thị Hoài Minh nói, chỉ thấy bên trong tủ khóa đều là tiền và phiếu chứng.
Trân Trân biết hình dạng của phiếu lương thực, lấy phiếu lương thực rồi khóa ngăn kéo lại, chìa khóa còn để lại vị trí ban đầu.
Cô cất phiếu lương thực vào trong túi rồi ra ngoài, mới vừa mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lý Sảng cũng vừa ra tới.
Lý Sảng nhanh miệng chào hỏi trước: "Tiểu Miên Hoa, đi nhà ăn mua cơm à?"
Trân Trân cười nói: "Đúng vậy, chị dâu thì sao?"
Lý Sảng thoải mái: "Chị cũng vậy, cùng nhau đi."
Hai người sóng vai đi về phía nhà ăn.
Lý Sảng chợt đi lên trước mặt Trân Trân, ngửi cô một lúc.
Ngửi xong cô ấy nói: "Dùng cao Tuyết Hoa chưa?"
Trân Trân bị cô ấy ngửi như vậy chút ngại: "Vâng, dùng rồi ạ."
Lý Sảng bỗng cười lên, nhìn Trân Trân có ý khác hỏi: "Thị Hoài Minh có thích hay không?"
Cái này. . . . . .
Trân Trân nghẹn họng không trả lời.
Lý Sảng thấy dái tai cô đỏ lên, càng cười to nói: "Ôi, em còn thẹn thùng gì nữa, giữa vợ chồng chẳng phải đều có chút chuyện này sao, đều là người từng trải có cái gì ngại nói chứ, chúng ta nói nhỏ thôi không có người nào nghe thấy."
Đối với những cái khác thì Trân Trân có thể phối hợp vài câu với Lý Sảng.
Chỉ có này mấy chuyện vợ chồng, cô thật sự không đáp được.
Lý Sảng thấy mặt Trân Trân cũng đỏ bừng, liền vừa cười nói: "Em xem em như mấy cô gái nhỏ đó, chị không nói nữa."
Trân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không nói cái này là được.
Lúc trước ở nông thôn, cô cũng chưa bao giờ cùng với mấy người phụ nữ khác nói mấy chuyện vợ chồng như thế này.
Khi những người phụ nữ kia nói bậy, cô sẽ kiếm cớ rời đi không nghe.
Cô cũng không dám tưởng tượng loại chuyện này.
Dù sao thì cũng rất xấu hổ.
Thị Hoài Minh nói chờ đến lúc bọn họ sống chung có tình cảm thì sẽ làm chuyện này.
Nghĩ đến Thị Hoài Minh, trong đầu lại lướt qua mặt anh, khuôn mặt Trân Trân đỏ giống như quả táo.
Không thể nghĩ nữa, cũng không thể nói nữa.
Trân Trân vội vã dừng suy nghĩ, đổi chuyện đứng đắn hỏi Lý Sảng: "Chị dâu, cửa hàng thực phẩm phụ gần nhất ở chỗ nào vậy?"
"Em muốn mua đồ hả?" Lý Sảng quay đầu nhìn về phía Trân Trân.
"Em muốn mua thức ăn trở về tự làm cơm ăn." Trân Trân gật đầu.
Lý Sảng ôi một tiếng: "Nhà ăn có sẵn cơm, muốn ăn cái gì cũng có, tự làm cơm làm gì? Làm cơm phiền phức muốn chết, phải mua đồ lại còn rửa rau, còn phải tốn thời gian đi làm, Thị Hoài Minh bảo em làm hả?"
Trân Trân lắc đầu: "Là bản thân em muốn làm, ở đây không có chuyện gì nên làm một chút cơm."
Lý Sảng nhìn Trân Trân nghĩ một lát.
Hình như là vậy thật, ở đây cô cũng không làm việc, bên người lại không con cái cần trông, đúng là không có chuyện gì làm.
Có điều cô ấy lại cười lên: "Không có chuyện không phải là tốt à? Nghỉ ngơi hưởng phúc đi chứ."
Trân Trân nói: "Em nghỉ không được." Hưởng phúc như vậy hưởng đến trong lòng trống rỗng.
Lý Sảng lại nghĩ: "Nếu không em bảo Thị Hoài Minh tìm cho em một công việc ở trong thành phố được là được rồi."
Trân Trân cũng tự mình biết mình: "Nhưng em không biết chữ."
Không biết chữ đúng là khá phiền phức.
Mặc dù là đi ra ngoài tìm việc làm thì cũng đều là việc tốn sức, cô làm không được.
Nhấc chân nhảy vào cửa lớn nhà ăn, Lý Sảng không tán dóc nữa, trực tiếp nói: "Được, đúng lúc chị cũng đi làm ở cửa hàng thực phẩm phụ, đợi lát nữa lúc đi làm chị gọi em một tiếng, em đi cùng chị đi."