Mang giày xong cũng không nhớ ra được bốn chữ tiếp theo.
Trân Trân mở cửa ra khỏi phòng, gặp Thị Hoài Minh đang đi ra ngoài huấn luyện, như thường lệ lên tiếng chào hỏi với anh, nói chờ anh trở về ăn cơm.
Cô rửa mặt xong thì đi đến nhà bếp, trước tiên vẫn là nấu cháo.
Lúc nấu cháo thì đánh trứng gà với bột mì, thêm nước quấy đều, làm bánh trứng gà trơn mềm.
Lúc làm bánh trứng gà trong nồi, trong lòng Trân Trân nghĩ lấy bột nở ở đâu đây, có bột nở mới có thể làm bột lên men, cũng mới có thể làm bánh màn thầu, hấp bánh bao, bột mì mà chưa lên men thì hấp không được.
Cô vừa mới đến mấy ngày, cũng không quen biết những người khác trong viện.
Nói đến thì chỉ có biết mỗi Lý Sảng, bình thường Lý Sảng căn bản không làm cơm ở nhà, trong nhà nhất định không có bột nở.
Vẫn là ở nông thôn thuận tiện, mặc kệ nhà ai cần đồ gì, luôn có thể tới nhà người khác mượn được.
Làm xong bánh trứng thì Thị Hoài Minh vẫn chưa về.
Trân Trân đặt bánh trứng ở trong nồi nấu cháo, rồi để ở trên lò làm ấm.
Cô không nghĩ chuyện bột nở nữa, mà là đi vào trong phòng cầm sách học thuộc chữ cái và công thức phép nhân.
Nghe được Thị Hoài Minh trở về, cô thả sách xuống đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm.
Nếu như không có chuyện chính nào khác, bình thường lúc Thị Hoài Minh dùng cơm thường cũng sẽ không nói chuyện phiếm gì với Trân Trân.
Trong viện này, cô cũng không quen biết người nào nên cũng không nghe được chuyện phiếm và việc nhà nào, thật ra bản thân Trân Trân cũng không có chuyện phiếm gì để nói.
Cô đưa mắt nhìn Thị Hoài Minh một cái, muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng không tìm được đề tài để nói.
Thị Hoài Minh không cảm thấy có vấn đề gì, chỗ anh hết thảy đều bình thường.
Cơm nước xong anh đơn giản dặn dò Trân Trân: "Anh lên lớp, em củng cố nội dung học tập tối hôm qua."
Trân Trân đáp một tiếng, nhìn anh ra ngoài, sau đó trở về phòng ngồi xuống.
Lúc mới vừa ngồi xuống có hơi chút thất thần, nghĩ thầm không biết khi nào Thị Hoài Minh mới có thể có cảm tình với cô.
Ngoại trừ việc học tập ra, anh thật giống như căn bản không có chuyện gì khác muốn nói với cô.
Giữa bọn họ, không có cảm tình cũng không có đề tài chung.
Đây cũng chính là thực tế của hôn nhân sắp đặt.
Nghĩ như vậy một úc, trong lòng không nhịn được có một chút rầu rĩ.
Trân Trân không để mình nghĩ nhiều hơn nữa, lắc lắc đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục chép chữ cái và học bảng cửu chương.
Cô tiếp sức cho mình, phải nỗ lực học tập, chờ đến khi cô có văn hóa, có tư tưởng mới có thể có chuyện để nói với Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh thích đọc sách, đợi đến khi biết chữ thì cô cũng phải xem thêm nhiều sách, tán gẫu mấy chuyện trong sách với anh.
Thị Hoài Minh đi rồi, Trân Trân ở nhà, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài học tập.
Cô học thuộc hết sáu chữ cái tối hôm qua vừa học, lại học thuộc phép nhân từ 1 đến 3 mấy lần.
Để có thể nhớ lâu, lúc cô làm cơm, trong miệng vẫn cứ nhẩm nhẩm liên tục.
Hôm nay cô tính thời gian không chính xác lắm, lúc cô làm xong cơm thì Thị Hoài Minh vẫn chưa tan học trở về.
Giương mắt nhìn thấy mặt trời bên ngoài ấm áp, Trân Trân liền mang băng ghế cầm sách giáo khoa đi ra bên ngoài.
Ở trước phòng ngồi xuống, phơi nắng học thuộc chữ cái và bảng cửu chương.