Sáng sớm, khi phương đông sáng lên tia sáng đầu tiên cũng là lúc rời giường.
Người một nhà cùng ăn xong bữa sáng, hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cắp sách trên lưng đi học, tuổi tác Chung Mẫn Phân đã cao nên không thể làm việc nặng, ở nhà làm vài việc nhà đơn giản.
Hôm nay Trân Trân không lên chợ bán đậu mầm, mà cùng Trần Thanh Mai, Thị Hoài Chung làm việc ở đội sản xuất.
Trước khi đi làm, Chung Mẫn Phân kéo Trần Thanh Mai nhỏ giọng hỏi: "Nói thế nào rồi?"
Trần Thanh mai lắc đầu một cái, Chung Mẫn Phân không nhiều lời, buông tay để cô ấy rời đi.
Nói cho cùng việc này còn phải do Trân Trân tự mình quyết định, bọn họ chỉ có thể ở bên khuyên nhủ, không khuyên nổi cũng không có cách nào.
Sau khi thu hoạch vụ thu nông thôn cũng không có công việc đồng áng gì.
Bây giờ đội sản xuất đang triển khai hoạt động mùa đông gánh bùn trong ao.
Lần lượt để khô từng ao nước trong thôn, gọi xã viên nam thân thể cường tráng xúc bùn trong ao quăng lên bờ, chờ sau khi bùn khô, hết thảy xã viên lại dùng đòn gánh gánh tới trong ruộng.
Dùng những đống bùn này bồi đắp đất đai, năm sau có thể có thu hoạch tốt.
Người làm việc trong đội cùng nhau bận rộn nửa ngày.
Đàn ông sức lớn làm việc nặng, phụ nữ sức nhỏ làm việc nhẹ.
Buổi trưa các xã viên không trở về nhà ăn cơm, trực tiếp ở bên bờ nổi lửa, ba, năm người ngồi vây quanh một chỗ nướng khoai nướng ăn.
Trân Trân và ba cô gái trẻ tuổi tác sem sem nhau cùng ngồi chung.
Trong đó có hai người chính là Hồng Mai và Thúy Lan ngày hôm qua chào hỏi cô ở đầu thôn, còn lại một người tên là Tú Trúc.
Bốn người ngồi ở bên đống lửa nướng khoai.
Trong tay Hồng Mai cầm một cành cây khô, lay chồng củi mấy lần, nhìn về phía Trân Trân nói: "Trân Trân, Thị Hoài Minh đi năm năm không hề có một chút tin tức, bác gái Thị không cho cô tái giá sao?"
Trân Trân không muốn nói việc này, hơi mím môi một lúc nói: "Tôi không muốn tái giá."
Hồng Mai nhìn chằm chằm cô, "Cô ngốc à?"
Trân Trân cười cười, không nói nữa.
Thúy Lan ở bên cạnh cũng đè nén âm thanh nói: "Trân Trân, nếu như bác gái Thị đồng ý, thừa dịp bây giờ còn trẻ, cô mau mau tìm một người nữa đi, cũng đừng trễ nải. Cuộc sống thủ tiết không dễ dàng, cô phải suy xét vì bản thân. Hoài Minh cho dù tốt nhưng cũng không về được."
Trân Trân vẫn không lên tiếng.
Hồng Mai còn nói: "Tôi nói cô chính là người có số không may, để cô gả cho người đàn ông tốt như Thị Hoài Minh, cô cũng không ép không được cái mệnh của cô, tạm tìm một người gả đi, dù sao cũng tốt hơn cô thủ tiết."
Trân Trân trông như thuận theo nhìn củi lửa đốt cháy vang lên tiếng xẹt xẹt, lên tiếng nói: "Tôi thích thủ tiết."
Hồng Mai, Thúy Lan, Tú Trúc: "…"
Chốc lát, Hồng Mai cười nhạo một cái, "Cô cái người này sao không biết tốt xấu vậy?"
Trân Trân vẫn nhìn chằm chằm ngọn lửa, "Tôi nghe hiểu, cô đang ở đây nói tôi có mệnh khắc chồng, không xứng với người đàn ông tốt, không sống được những ngày tốt lành."
Hồng Mai: "…"
Trên mặt cô ta trong nháy mắt cứng ngắt.
Thúy Lan và Tú Trúc cũng có chút lúng túng.
Vì giảm bớt lúng túng, Thúy Lan cầm cành cây lay chồng củi, móc khoai lang đã nướng chín trước ra ngoài, cầm lá cây bọc lại đưa đến trước mặt Trân Trân, nói với cô: "Trân Trân cô ăn trước."
Trân Trân không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
Cô cầm khoai lang đang muốn lột vỏ, chợt nghe thấy một tiếng gọi ngang trời: "Thím! Thím ba!"
Các xã viên trên bờ sông cũng nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn.
Trân Trân cầm khoai lang cũng nhìn sang, chỉ thấy Thị Đan Linh quải cặp sách, chạy như điên qua bên này.
Cô bé vừa chạy còn vừa giơ tay đung đưa trong gió, cầm món đồ màu vàng trong tay.
Trân Trân đứng lên, nghênh đón Thị Đan Linh.
Chờ Thị Đan Linh chạy đến trước mặt, cô nhìn Thị Đan Linh hỏi câu: "Đan Linh, làm sao vậy?"
Thị Đan Linh đỡ đầu gối thở mạnh, thở hổn hển một hồi lâu mới lên tiếng nói: "Thím, chú ba cháu… Chú ba cháu…"
Chú ba cô bé?
Trân Trân nghiêng đầu nhìn cô bé.
Những người khác trong đội nghe thấy lời cô bé, cũng đều nhìn cô bé, chờ cô bé nói tiếp.
Thị Đan Linh thở đều lại thẳng eo, thở đủ rồi, trong đôi mắt lóe lên ánh nước óng ánh, âm thanh trong trẻo mang theo run rẩy nói: "Thím, chú ba cháu chú ấy không có chết! Chú ấy gửi thư rồi!"
Các xã viên khác trên bờ sông nghe nói như thế, cũng trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nước mắt trong đôi mắt Thị Đan Linh tuôn trào ra bên ngoài, trong cơn run rẩy có tiếng khóc nức nở rõ ràng, nhiều hơn là hưng phấn, "Thím, là thật, chú ba cháu không chỉ không chết, còn là trung đoàn trưởng! Bây giờ chú ấy là sĩ quan rồi!"
"Bộp——"
Khoai lang trong tay Trân Trân rớt xuống, đập lên trên đống cỏ khô bên chân, lăn lộc cộc lộc cộc vài vòng, nằm ở giữa đống cỏ.
Trân Trân sững sờ chớp mắt, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy, toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng tim đập "thình thịch" của mình.