Nằm lên cái ổ quen thuộc của mình, Tần Thọ cảm thấy người tỉnh như sáo không hề buồn ngủ chút nào.
Hiển nhiên là linh khí trong cái dây thắt lưng đã bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc hắn không còn hôn mê buồn ngủ như trước nữa.
Đầu óc càng minh mẫn thì càng nghĩ nhiều, liền thầm nghĩ: “Đã không ngủ được thì đi tìm hắn nói chuyện vậy!”
Nghĩ xong Tần Thọ bước ra cửa động thì thấy trời đã sắp tối.
Đúng là đen thật, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì Tần Thọ cảm thấy óc mình như sắp nổ tung!
Trên trời vẫn là mây đen, nhưng nhìn ra phía xa xăm trên bầu trời là một mảnh hư không vô cùng vô tận bỗng hiện lên một mảnh đại lục sáng rực! Đại lục này nằm ngang trong vũ trụ, thậm chí như xuyên qua cả vũ trụ! Nó lớn tới cỡ nào thì Tần Thọ không thể ước lượng nổi, chỉ biết mắt hắn không thể nhìn thấy hai đầu ở đâu.
Đại lục rất xa, Tần Thọ không thể nhìn rõ có thứ gì trên đó, chỉ lấp ló thấy có những dãy núi cao. Mà Tần Thọ cũng chỉ nhìn thấy núi cao mà thôi, còn dưới chân núi thế nào hắn cũng không biết.
“Ôi trời ơi, chắc còn lớn hơn cả mặt trời mất”. Tần Thọ lẩm bẩm kêu lên hai tiếng, lòng càng tò mò về cái thế giới thần kì này.
Nhưng tiếc thay đại lục thì quá xa xôi mà chân hắn lại quá ngắn, không thể nào nhảy tới đó được.
Lắc đầu, nén lại mọi cảm xúc, quay lại với vấn đề sinh tồn trước mắt, Tần Thọ cắn răng đi thẳng tới chỗ Ngô Cương.
Nhưng vừa mới nhấc bước đi, Tần Thọ nghe thấy tiếng gió vù đến.
TầnThọ ngước mắt nhìn thì thấy một vật đen xì từ trên trời giáng xuống!
Kêu oành một tiếng, rơi xuống đúng ngay trước mặt Tần Thọ!
Tần Thọ lắc lắc cái đầu, đôi tai to như hai cái quạt quạt hết bụi đi để lộ ra hình dáng đồ vật lạ vừa rơi xuống.
“Không phải chứ… tuy đã từng nghe qua ngỗng trời bay qua bị sét thành con vịt nướng rơi xuống đất. Nhưng là lần đầu nhìn thấy một người sống bị nướng chín rơi từ trên trời xuống.” Tần Thọ lẩm bẩm, ghé sát cái đầu thỏ lại xem, chỉ thấy người đó đen xì, nhìn khắp cơ thể mà chẳng tìm thấy chỗ nào hoàn chỉnh nữa.
Tần Thọ làm một con thỏ ba không: không đầu, không sức lực, không tướng mạo hung hãn, biểu thị hơi sợ. Hắn không dám tiến lên xem đó là cái gì mà chỉ tìm một cành cây nhỏ đứng từ xa chọc chọc cái đống đen xì này.
Không có phản ứng!
Chọc tiếp!
Vẫn không có phản ứng gì!
Lay lay cơ thể đối phương, tất cả chỉ toàn là cháy khét đen xì, lay tới phần dưới hai lần…
-Có cái gì, dài nhỏ!
Đôi mắt thỏ bỗng lóe lên, tưởng rằng mình sắp nhặt được món tiền đầu tiên! Mặc dù nói là nhặt được nhưng dù sao cũng là thành quả lao động mà hắn đã vất vả, hung hãn không sợ chết liều mình bới ra đấy chứ!
-Hả? Đây là lạp xưởng nướng sao? Đầu hơi bé chút…
Tần Thọ lẩm bẩm.
Nhưng bị câu này chạm vào nỗi đau, cái thứ đen xì hình người kia bỗng nhúc nhích một cái kêu lên:
-Nước.
Tần Thọ giật bắn người lên, cầm cây gậy lên tỏ vẻ hung hãn, thực ra chẳng qua chỉ là một kiểu tạo hình ngu xuẩn của Tôn Ngộ Không vác gậy trên lưng mà thôi, hắn thét lớn:
-Yêu nghiệt phương nào, mau khai họ tên ra.
-Nước! Ta muốn uống nước.
Tần Thọ vò đầu:
-Nói tiếng người, mau trả lời ta đi!
-Nước… khát…
Tần Thọ lẩm bẩm:
-Nghe giọng hình như đây là đàn ông, chẳng lẽ cái đó không phải là lạp xưởng ư? Trời đất ơi, may mà chưa cắn một miếng… buồn nôn chết mất. Nhưng cái đầu nó nhỏ thật…
Sinh vật hình người kia nghe thấy vậy lập tức phun ra một ngụm máu, có nằm mơ hắn cũng chẳng thể nghĩ đến: phi thăng một cái mà thôi, thất bại mà thôi, làm sao nửa đường lại gặp phải một con thỏ tiện đến thế này! Hắn sắp chết tới nơi rồi, chỉ muốn uống ngụm nước mà con thỏ chết tiệt này làm sao lại nghe không hiểu tiếng người hay sao, chỉ biết tìm hiểu đực hay cái?
Gã đàn ông nói:
-Nước, cho ngụm nước.
Tần Thọ thì vẫn rất ung dung, trên mặt trăng này làm gì có người gì chứ.
Sức chiến đấu cặn bã của hắn chỉ vẹn vẹn ở mức năm, sức chiến đấu của Hằng Nga thì có thể coi như bỏ qua, tới lúc nguy cấp cùng lắm cũng chỉ biết kêu hai tiếng cứu mạng hoặc là 666(trâu bò) mà thôi.
Tên Ngô Cương kia thì vì cái dây lưng quần mà nảy sinh mối huyết hải thâm thù với hắn, chỉ mong sao hắn chết quách đi cho rồi.
Còn gã trước mặt này thân hình cao lớn, mà lại là từ trên trời rơi xuống, trời mới biết hắn là cái thứ quỷ gì. Quan trọng là Tần Thọ phát hiện thấy vết thương trên người hắn có thể tự hồi phục được. Đồng nghĩa rằng mặc kệ hắn thì chẳng bao lâu hắn cũng bình phục lại như sinh long hoạt hổ.
Nếu đang là trên địa cầu thì Tần Thọ chẳng cần nói hai lời, cứu được lại nói, học Lôi Công – làm đứa trẻ ngoan.
Nhưng Tần Thọ lại không hiểu gì về thế giới tiên hiệp tại đây, nhỡ cứu hắn sống lại rồi hắn lật mặt ăn thịt thỏ của mình thì sao.
Có câu có thể không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người. Bởi vậy Tần Thọ quả quyết chọn cách giả ngu đứng nhìn, nếu là người tốt cứu được thì cứu, nhưng nếu tình huống không đúng thì cầm luôn cục đá đập chết gã này.
Nhưng Tần Thọ còn có ý đồ khác, mặc ngươi tốt hay xấu, chuyện cứu người để sau đi, thỏ gia ta đây cũng chết đến nơi rồi, đang chờ người khác cứu đây này! Bởi vậy, trước khi cứu ngươi thì ngươi phải lấy thứ gì ra cứu ta trước đi!
Từ khi ăn bảo pháp đeo lưng, hắn đã hiểu ra một đạo lý.
Trước hết, răng hắn rất cứng chắc, bất kể là thứ pháp bảo gì chỉ cần đưa vào mồm là hắn nghiền nát, khi xuống tới bụng thì thành thuốc bổ rồi.
Bởi vậy, muốn mạng sống ư?
Ăn là trên hết!
Vặt lông thì hắn không làm được, nhưng con vịt quay từ trên trời rơi xuống thì dù sao hắn cũng phải thử mùi vị cái đã!
Vậy nên hắn gật gật đầu:
-À, muốn uống hả?
Cuối cùng cũng hiểu tiếng người rồi! Gã kia cảm động đến sắp khóc, vội đáp: