Từng món ăn ngon hiện lên trước mắt, nhưng tiếc là mấy ngàn vạn năm cũng không thể nếm được… đó là cái cảm giác gì chứ?
Thực sự là còn khó chịu hơn cả cái chết.
-Là ai… là ai ném nó xuống? Đây là mối hận thiên cổ, ông đây liều một phen với ngươi! Tần Thọ nhìn theo cầu vồng thét lớn.
Khi Tần Thọ nhìn đến vị trí đó, sự kích động bỗng chuyển thành khẩn trương, sợ hãi.
Vì nơi đó là nhà của hắn, Hằng Nga vẫn còn đang ở đó.
Nghĩ tới đây, Tần Thọ co chân chạy về hướng đó, đồng thời lẩm bẩm:
-Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì. Bất kể là ai, dám động vào Hằng Nga thì dù chết ta cũng phải đồng quy vu tận với ngươi.
Chạy tới gần, Tần Thọ thấy trên cầu vồng có người.
Nhìn kĩ là một ông già râu tóc bạc phơ, áo trắng, tay cầm phất trần, đứng rất phô trương.
-Mặt tùy tâm sinh, không phải thứ tốt. - Tần Thọ vừa nhìn đã thốt lên như vậy.
Còn đây là ai thì Tần Thọ không hề biết, chỉ biết hắn cưỡi cầu vồng tới, không phải tên ất ơ rơi từ trên trời xuống, nhất định không tầm thường.
Bình thường thì cần suy tính cẩn thận, không nên gây sự.
Nhưng lần này tình hình nguy cấp, nếu Hằng Nga bị uy hiếp, Tần Thọ cũng không ngại liều bằng cả cái mạng sống của mình.
Khi Tần Thọ chạy tới cửa, thì thấy gã tiẻn nhân râu trắng đó đứng ở cửa động ngó nhìn xung quanh, bên cạnh không có ai.
Tần Thọ chửi thầm:
-Không sai, chính lão già này vứt xương gà xuống, râu còn dính dầu mỡ kìa. Thỏ gia liều với ngươi.
Tần Thọ đang định lao ra thì bỗng phanh gấp lại.
Hắn phát hiện Hằng Nga đang đứng đối diện với lão đầu râu trắng, hình như có gì đó sai sai.
Tuy không bị thương, nhưng nhìn khí chất của Hằng Nga thấy không giống thường ngày cho lắm.
Mọi khi Hằng Nga thường cười hi ha rất tinh nghịch, dễ thương.
Nhưng giờ đây ánh mắt nàng đoan trang tú nhã, ôn hòa như ngọc mà lại lạnh thấu xương cốt, nhìn ánh mắt cao ngạo, quý phái đó Tần Thọ bỗng cảm thấy e ngại không dám lại gần.
Nếu không phải mặt trăng chỉ có mỗi một Hằng Nga thì có lẽ Tần Thọ đã nghĩ đây hẳn là hàng giả rồi.
Tần Thọ cẩn thận, bước từng bước lại gần để nghe, nhưng hai người họ đã nói xong rồi…
-Ngọc Nhi, em về rồi à, qua đây, chào Thái Bạch Kim Tinh đi. - Hằng Nga vẫy tay khiến Tần Thọ sững người, nhất cử nhất động của nàng không cái nào không biểu hiện ra tố chất của tiểu thư khuê các.
Trong đầu Tần Thọ nghĩ: “Nữ nhân có hàng nghìn bộ mặt, chỉ khi ở trước mặt người mà mình tin tưởng thì mới thực sự thể hiện ra dáng vẻ vốn có của mình.”
Nghĩ tới đây, Tần Thọ cảm thấy rất dễ chịu, ít ra khi Hằng Nga ở với hắn cũng không câu nệ như vậy.
Lại nhìn Thái Bạch Kim Tinh, Tần Thọ không bỗng nói:
-Thái Bạch Kim Tinh? Ngài quả là trắng…
Thái Bạch Kim Tinh cạn lời…
Nhưng Thái Bạch Kim Tinh đường đường là Tinh Quân, tất nhiên sẽ không so đo với một con thỏ, cười ha ha nói:
-Không ngờ tiên tử ở trên mặt trăng này còn có một con chó làm bạn, vậy cũng không tính là cô đơn. Năm xưa trên thịnh hội lễ tết Trung Nguyên, tiểu thần thấy được Vương Mẫu nương nương cũng nuôi một con mập mập trắng trắng như vậy, chó tai dài thực sự dễ thương.
Nghe xong Tần Thọ và Hằng Nga ngớ người ra, chó ư?
Chó ở đâu ra?
Hằng Nga quay lại nhìn, Tần Thọ cúi xuống nhìn, làm gì có…
Cuối cùng cả hai lấy lại tinh thần, không phải là ông ta đang nói Tần Thọ đấy chứ.
Tần Thọ trợn mắt lên, con mẹ nó, mắt mũi kiểu gì vậy? Lẽ nào thần tiên toàn là đám mù động vật sao?
Lúc trước thì xương gà, giờ lại bảo mình là chó, mối thù này… kết chắc!
Tần Thọ không khách sáo lườm Thái Bạch Kim Tinh một cái.
Tần Thọ biết rõ Hằng Nga trên thiên đình chắc chắn không được hoan nghênh.
Nếu không thì sao bao nhiêu năm mới có một Thái Bạch Kim Tinh tới. Đã thế lại không biết là chuyện tốt hay xấu nữa… Tần Thọ cho rằng Hằng Nga đừng qua lại với thiên đình nữa thì hơn.
Thiên đình thì cũng là quan phủ mà thôi!
Tự cổ chí kim, qua lại với quan phủ đều rất hao tổn tâm sức, vậy thà rằng chọn lấy một sống cuộc sống nhàn hạ yên bình.
Hằng Nga lễ phép cười một cái, không hề tiết lộ thân phận Tần Thọ, mời Thái Bạch Kim Tinh ra ghế đá ở cửa động ngồi.
Thái Bạch Kim Tinh đơ người một lát, đây là lần đầu hắn đến đây thăm, vậy mà đến cửa cũng chẳng được vào.
Hằng Nga cười nói:
-Trong động rất lộn xộn, không thể tiếp đãi khách quý, chi bằng ngồi đây còn tốt hơn đôi chút.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn qua sơn động thấy như có điều gì che giấu, gật đầu đáp:
-Vậy cũng tốt.
Nói xong hai người ngồi lên tảng đá lớn, tảng đá này cũng khá tốt, ở giữa có một chỗ bằng phẳng, miễn cưỡng thì cũng có thể để đồ lên được.
Hằng Nga hỏi:
-Không biết Thái Bạch Kim Tinh ghé qua đây có việc gì?