Ba người vừa bay vừa trò chuyện, Tần Thọ cũng có thêm được một tầng kiến thức về thế giới này, nghe đến là say sưa hứng thú.
Cùng lúc đó có một lão tăng trước mặt chặn đường của Xích Cước đại tiên.
-A di đà phật, đại tiên tạm dừng bước.
Lão tăng cười ha hả nói.
Xích Cước đại tiên bất đắc dĩ nói:
-Lão gia hỏa nhà ngươi, đi lại cũng thật nhanh.
Lão tăng đáp:
-Đại tiên, bần tăng cũng không giả bộ ngớ ngẩn nữa, chỉ hỏi ngài một câu, rốt cuộc thì con thỏ kia có lai lịch gì? Người khác không biết, nhưng bần tăng có nghe được một chút tin tức…
-Lai lịch gì, ngươi không biết tự mình nhìn sao?
Xích Cước đại tiên cười ha hả nói.
Lão tăng lắc đầu:
-Thiên cơ trên người con thỏ loạn rồi, ta cũng không thấy rõ. Nhưng ta nghe người khác nói, cầu phi thăng bị người ta động tay chân, có người nhìn thấy con thỏ trên cung trăng. Hồi trước, khi Thái Bạch Kim Tinh trở về Lăng Tiêu bảo điện bẩm báo, cũng nhắc tới một con thỏ. Thái độ của Ngọc Đế lúc đó rất kỳ quái, không giống với bình thường. Lão gia hỏa ngài bình thường không tới Nam Thiên Môn nay đột nhiên lại chạy tới, liền khiến bần tăng không thể không suy đoán.
Xích Cước đại tiên giơ ngón tay cái lên nói:
-Ghê gớm, hòa thượng không đi niệm kinh, cả ngày suy nghĩ nhiều như vậy, ngươi không mệt sao?
-Mệt chứ, nhưng trong lòng có nghi hoặc, luôn muốn làm rõ ràng. - Lão tăng đáp.
Xích Cước Đại Tiên lắc đầu nói:
-Đoán không ra thì đừng đoán nữa, thuận theo tự nhiên đi.
-Sao ta lại cảm thấy, ngài có chút dính dáng tới nó vậy?
Lão tăng híp híp mắt.
Xích Cước đại tiên cười nói:
-Gặp nhau chính là duyên phận, chạm mặt cũng coi như là có dính dáng đi?
Lão tăng gật gật đầu:
-Coi như ta tin lời nói ma quỷ của ngài đi.
Xích Cước đại tiên bất đắc dĩ một trận, chỉ là sau khi suy nghĩ vẫn bổ sung thêm một câu:
-Lão gia hỏa, cùng là đồng đạo, ta tặng ngươi một câu: tránh xa con thỏ một chút.
Nói xong, Xích Cước đại tiên hóa thành một đạo hoàng quang rời đi.
Lão tăng hơi sững sờ, sau đó lắc lắc đầu nói:
-Bần tăng chỉ hiếu kỳ chứ cũng không phải là nhắm tới nhân quả. Chỉ là, rốt cuộc con thỏ này có lai lịch gì… lại có người dám mạo phạm cấm kỵ của Thiên Đình, động tay chân trên cầu phi thăng, khổ não quá… Chỉ hi vọng thế đạo này đừng loạn mới tốt, a di đà phật…
Cùng lúc đó, bên phía Tần Thọ cũng có động tĩnh.
-Ơ? Bên kia thật là náo nhiệt, tôm binh cua tướng mở đường, thuyền rồng làm vật kéo, phía trên kia là Tứ Hải Long Vương sao?
Hằng Nga bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, nhìn thuyền rồng lớn ở đằng xa, những nơi thuyền rồng đi qua, tất cả tán tiên lập tức nhường đường, không ai dám cản.
Chỉ thấy trong bầu trời sao, một chiếc thuyền đầu rồng rất lớn, kéo một vành đai nước màu xanh lam, thần tốc bay tới!
Trong chớp mắt, đã tới trước mặt rồi!
Vân Không chân nhân chào hỏi Hằng Nga một tiếng, trốn tránh.
Hai người tránh sang một bên, Tần Thọ nhìn rõ diện mạo người trên thuyền, chỉ thấy trên thuyền vô số tôm binh cua tướng, trên đầu thuyền có một cái bàn chế tác bằng vàng ngọc, bốn phía bàn là bốn vị quái nhân thân người đầu rồng mặc long bào đang ngồi.
Nhìn cảnh này, Tần Thọ biết, đây là cách ăn mặc của Long Vương trong phim truyền hình! Lẽ nào thực sự là Tứ Hải Long Vương tới sao?
Vân Không chân nhân nói:
-Nhãn lực của tiên tử thật tốt, đây đúng là Tứ Hải Long Vương, nhưng tôm binh cua tướng không phải là thật, đều là pháp bảo của thuyền Tứ Hải Du Long kia tạo ra, là người rối có sức công kích rất lớn. Dù sao, bọn họ là lên Thiên Đình, nếu mang theo tôm binh cua tướng thì chẳng phải là giống như muốn tạo phản sao?
Hằng Nga bừng tỉnh đại ngộ…
Tần Thọ lại cảm thán nói:
-Trông xấu như vậy còn ra ngoài đắc ý khoe khoang, làm khó bọn họ rồi.
Lời này vừa nói, Vân Không chân nhân bị dọa run cầm cập, vội vàng rời đi, sợ câu nói này rước họa vào cả thân mình.
Đồng thời, bốn vị Tứ Đại Long Vương đang trò chuyện trên thuyền cùng quay đầu nhìn lại!
Mắt bốn người rất lớn, ánh mắt như đuốc, vô cùng uy nghiêm!
Hằng Nga muốn bảo vệ Tần Thọ theo bản năng, Tần Thọ cũng không ngờ rằng tai của mấy con hàng này thính như vậy! Thế nhưng Tần Thọ cũng không sợ, ngược lại cười ha ha, ưỡn ngực một cái!
Tứ Hải Long Vương cũng là Ngô Cương chỉ tên có thể bắt nạt, mà Ngô Cương còn ghi chú rồi, yên tâm bắt nạt, có chuyện hắn gánh!
Mặc dù, từ trước tới nay quan hệ của Tần Thọ và Ngô Cương đều rất vi diệu, nhưng hai người đều hiểu, trên cung trăng quá tịch mịch. Nói bọn họ là đối địch, chi bằng nói là tự mình kiếm chuyện vui đùa…
Hai người càng giống một loại bạn vong niên đặc biệt, lúc ở cùng nhau có thể đánh lên tới tận trời, nhưng chia xa rồi…
Chung quy cùng là mấy tên quỷ xui xẻo trên cung trăng nên là rất để ý đối phương.
Cho nên, kẻ mà Ngô Cương muốn trêu chọc, tự nhiên Tần Thọ sẽ không bỏ qua, hơn nữa, cũng không nguy hiểm.
Tần Ngọ ưỡn ngực một cái, bốn vị Long Vương giống như nhìn thấy quỷ vậy, kinh hô một tiếng, quay đầu, thuyền rồng đột nhiên tăng tốc, vèo một cái đã chạy xa rồi…
Tần Thọ ngẩn ra, hắn còn chưa làm cái gì mà sao đối phương đã chạy mất rồi? Lẽ nào là lệnh bài? Không đúng, trên đường trừ Xích Cước đại tiên hơi có hứng thú với lệnh bài này, những người còn lại hoàn toàn không hề có phản ứng mà. Lẽ nào là sợi dây trên lệnh bài? Hình như Xích Cước đại tiên dùng thứ đồ chơi này để câu rồng…
Tần Thọ gãi gãi đầu nói:
-Bọn họ thực sự là Tứ Hải Long Vương chứ không phải là Tứ Hải Tôm Hùm Tinh tê cay giả mạo?
Vân Không chân nhân cũng ngẩn ra. Hắn không ngờ rằng đường đường là Tứ Hải Long Vương, vậy mà sau khi nhìn thấy Tần Thọ với Hằng Nga lại chạy nhanh hơn cả thỏ. Nhưng hắn là một kẻ thông minh, kẻ mà đến Tứ Hải Long Vương cũng sợ hãi kiêng kỵ như vậy có thể là người bình thường được sao? Lúc hắn nhìn lại Tần Thọ và Hằng Nga, đã không dám có ý nghĩ không an phận nữa rồi. Thành thành thật thật làm người dẫn đường giữ cửa…
Tần Thọ vốn tưởng rằng, chuyện lộn xộn coi như xong rồi.
Kết quả, Tần Thọ vẫn hơi xem thường mị lực của Hằng Nga…
Mới đi được một lúc, một vị tiên nhân cưỡi khổng tước bay tới trước mặt Tần Thọ, vô cùng bảnh chọe lưu lại cho bọn họ một bóng lưng thẳng.
Vốn dĩ, đây cũng chẳng có gì, dù sao cũng thần tiên, bay tới bay lui, trên trời cũng không có đường, mọi người tùy ý bay.
Nhưng vấn đề tới rồi, cứ một lúc tên bảnh chọe này lại bay tới trước mặt bọn họ…
Tần Thọ nhìn liên tục, một lúc lâu sau, cuối cùng không chịu nổi nữa, gọi lớn:
-Rốt cuộc là ngươi đi đâu đây? Bay qua bay lại trước mặt bọn ta làm gì? Khoe lưng đẹp sao?
Vị tiên nhân kia nghe vậy, mặt đỏ lên, ho một tiếng nói:
-Lạc đường rồi, lạc đường rồi, dám hỏi vị tiên tử này, Nam Thiên Môn đi như thế nào?
Tần Thọ nghe xong, đảo hai mắt quay qua hỏi Vân Không chân nhân nói:
-Tiên nhân các ngươi đều là kẻ mù à? Cửa to như vậy, không nhìn thấy sao?
Vân Không chân nhân cười hê hê đáp:
-Mù có chọn lọc…
Mặt gã tiên nhân cưỡi khổng tước lập tức đỏ lên một mảng, nhìn giống như mông khỉ vậy.
Tần Thọ phất phất tay nói:
-Được rồi, ngươi đừng ở trước mặt bọn ta đỏm dáng nữa, tán tỉnh cũng đừng nghĩ, tránh càng xa càng tốt đi. Nếu như còn mặt dày, Vân Không, ngươi giảng giải quy củ cho hắn!
Vân Không chân nhân sửng sốt, hắn trở thành tùy tùng từ lúc nào vậy? Nhưng có vẻ như, tùy tùng cũng thân cận hơn một chút so với kẻ sau mông đi.