Sau đó ai nấy nườm nượp theo đuôi gã tán tiên kia, cùng một lúc pháp bảo ngập trời, sắc màu rực rỡ, khiến cho Tần Thọ hoa hết cả mắt.
Hằng Nga che miệng, vẻ mặt như không thể nào tin nổi vậy, có nằm mơ nàng cũng chẳng dám nghĩ pháp bảo lại kiếm dễ như thế. Mặc dù có hơi ám muội nhưng vì chữa bệnh cho Tần Thọ thì mất mặt một chút cũng chẳng sao.
Tần Thọ thì chẳng nghĩ nhiều, vì mạng sống thì bao nhiêu pháp bảo đều lấy hết.
Nhưng Tần Thọ nhận ra rằng, Bích Hải Thạch, Thái Ất Huyền Kim nghe thì hay nhưng ăn vào thấy cũng chẳng có bao nhiêu nguyên khí. Thậm chí còn kém xa so với thứ pháp bảo kém nhất của Thái Bạch Kim Tinh chứ chưa nói tới cái đai lưng của Ngô Cương…
Tần Thọ cũng hiểu rằng, đám tán tiên này là thuộc tầng lớp thấp nhất, chẳng thể có thứ gì tốt được. Kể cả có thì cũng chẳng đời nào mang đi tán gái. Mấy thứ vứt cho hắn hầu như toàn là đồ bỏ đi.
Nhưng Tần Thọ vẫn chấp nhận hết.
Điều khiến Tần Thọ vui vẻ hơn là…
Lão thần tiên bỗng gọi vị tiên qua đường ở phía xa:
-Ôi, chẳng phải Liễu chân quân sao? Mau qua đây, có kịch hay để xem này.
Liễu chân quân không hề biết mình đang bị gài bẫy, hớn hở chạy qua hỏi:
-Có gì hay vậy? Ôi, vị tiên tử này thật là xinh đẹp!
Sau đó thấy con thỏ giơ tay lên nói:
-Có xinh đẹp không? Mọi người tới ngắm tiên tử đều trả tiền, ngươi tới rồi thì cũng cho ít gì chứ?
Liễu chân quân sững người lại, sau đó thì đám tán tiên vừa vị lừa cũng chạy tới với suy nghĩ rằng bần đạo chết rồi thì đạo hữu cũng phải chết theo, ai nấy đều nói rằng gặp tiên tử không tặng lễ thật mất mặt, đến Xích Cước đại tiên còn tặng lễ nữa là…
Tóm lại là dồn Liễu chân quân vào thế khó xử, không đưa con thỏ chút gì thì bị cho là nhỏ mọn, keo kiệt, lưu manh…
Đám thần tiên cần nhất là tấm da mặt này, bởi vậy dù hắn biết rằng mình đã bị lũ hỗn đản này lừa rồi cũng chỉ có thể khóc thầm trong lòng, miễn cưỡng đưa cho Tần Thọ một món bảo bối.
Tần Thọ nhận lấy rồi hí hửng thưởng thức.
Nhưng Liễu chân quân đã không thể kìm nén được tức giận, quát lớn lên một tiếng:
-Tên lão quỷ này, ăn một chưởng của ta! Tên khốn nhà ngươi bị lừa liền chạy tới lừa bổn chân quân?
-Ha ha ha… Bần đạo chết rồi thì đạo hữu có thể thoát sao? Ha ha ha…
-Ta đánh chết ngươi!
-Khoan đã, kia chẳng phải là Tam Miểu chân nhân sao? Lão thần tiên bỗng kêu lên.
Liễu chân quân nói:
-Ừ, hình như phải, ừ…ừ?
-He he.
-Hê hê…
Đợi lát nữa khi Tam Miểu chân nhân tặng lễ vật xong sẽ có cuộc truy sát ngàn dặm, và chẳng lâu nữa, hắn ta và hai tên khốn nữa lại bị người khác truy sát…
Không chỉ là lão thần tiên hay Liễu chân quân, mà tất cả mọi người đều trên tư tưởng thà ngu cả lũ còn hơn ngu một mình để khỏi ai phải cười nhạo ai. Phàm là ai qua đường mà quen biết đều lừa sang đây, sau đó sẽ là khung cảnh náo nhiệt, hỗn loạn…
Còn kẻ đầu têu ra nguồn cơn chuyện này là Tần Thọ và Hằng Nga thì nhìn nhau rồi vội chuồn mất.
Đợi khi đám tán tiên phát hiện ra con thỏ và mỹ nữ đều chạy rồi mới định thần lại, sau đó đồng thanh bảo nhau:
-Chuyện hôm nay tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!
-Có đánh chết cũng không nói! Liễu chân quân quả quyết nói.
-Nhưng cứ nghĩ tới con thỏ là ta lại tức! Hầu như thứ gì của chúng ta cũng bị nó lấy mất rồi! Vân Không chân nhân thêm vào.
-Còn không phải sao, một đám lão già như chúng ta lại bị một con thỏ nhãi ranh hố, việc này mà để lộ ra thì còn mặt mũi nào nữa!
-Vậy thì đừng nói nữa, sau này có cơ hội sẽ xử con thỏ đó.
-Đúng, cứ vậy đi!
-Cứ tưởng thần tiên đều là tiên phong đạo cốt. Ai ngờ đám hàng này khi tiện lên thì ta cũng phải phục. - Tần Thọ cảm thán nói.
Hằng Nga vỗ ngực đáp:
-Ta cũng không ngờ cục diện lại thành ra như thế, thật là… không dám nghĩ tới. Nhưng lần sau em không được làm bừa nữa, vừa rồi ta sợ chết mất, cứ lo đám thần tiên đó tức giận làm thịt em luôn.
Tần Thọ thì không nghĩ vậy:
-Đừng lo, ta đã tính cả rồi!
Quả thật qua bài học này Tần Thọ đã có thêm nhiều kinh nghiệm. Hắn thấy rằng mình đã quá đề cao thần tiên, bọn họ cũng chưa buông bỏ được hỉ nộ ái ố, vẫn rất yêu cái đẹp, vẫn là con người chứ không phải thứ quy tắc vô tình! Nhìn theo khía cạnh khác thì Tần Thọ lại thấy rất thoải mái. Hắn thực sự rất sợ gặp phải một đám thần tiên mà không màng thất tình lục dục như rô bốt vậy, nếu vậy thì thế giới này thật là đáng sợ.
Hễ vẫn là người thì Tần Thọ không việc gì phải sợ nữa, xét về độ hiểu biết về nam nhân thì hắn hơn hẳn Hằng Nga.
Hai người vừa đi vừa nói, vòng qua một đám mây lớn thì khung cảnh tráng lệ hùng vĩ hiện lên trước mắt.
Tần Thọ mở to mắt ra hết cỡ! Há mồm, lòng nghĩ: “Mẹ nó, sao mình xuyên không mà không đem theo điện thoại nhỉ? Không thì đã có thể đăng ảnh lên cho bạn bè xem, có thể chém gió đến hết đời rồi.
Ngay cả Hằng Nga cũng không kìm nổi cảm xúc, lấy tay che cái miệng nhỏ lại.
Trong bóng tối lạnh lẽo là một tòa thiên môn khổng lồ đứng sừng sững giữa trời, không biết cái cổng đó cao bao nhiêu, Tần Thọ tới gần nhìn lên mà không thấy đỉnh của nó ở đâu.
Tổng cộng 18 cây cột, trên mỗi cây cột đều khắc hình ảnh rồng bay phượng múa, trông hết sức uy nghiêm, lộng lẫy.
Từ xa cũng có thể nhìn rõ mấy chữ ghi trên cổng, sáng chói như mặt trời đứng giữa những vì sao: Nam Thiên Môn!
-Đây chính là Nam Thiên Môn ư? Không biết ăn nó xong có thể nạp vào bao nhiêu nguyên khí nhỉ. - Tần Thọ lẩm bẩm tính.
Người ta nói không sai: rượu đủ thì nghĩ tới no cơm, Tần Thọ đang đứng trên bờ vực của sự chết đói, bởi vậy trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ tới việc ăn mà thôi!
Hằng Nga thốt lên:
-Cái cổng thật là lớn…
Tần Thọ lắc đầu, phụ nữ chỉ thích vẻ bề ngoài mà không xem xét bản chất, cái cổng đó có to cỡ nào đi nữa mà không ăn được thì có ích gì?
-Xin dừng bước! Đây là Nam Thiên Môn! Không được tự ý vào! Một giọng nói rất lớn truyền đến khiến hai người đang thì thầm bỗng tỉnh lại.
Hằng Nga bị chấn động làm cho sợ tái cả mặt, suýt nữa thì ngã quỵ.
Còn Tần Thọ thì khá hơn, chỉ thấy tiếng này rất ồn, nhưng thấy Hằng Nga bị như vậy thì hắn bỗng phát hỏa, nhưng hắn hiểu rằng bây giờ đang không có thực lực thì cứ ra vẻ đáng thương, đừng đi gây sự là tốt nhất.
Hằng Nga chịu đựng thế là đủ rồi, hắn đừng đi gây thêm rắc rối nữa, bởi vậy lòng hắn nghĩ: “Cái loa nhà nào không xích lại, để nó thành tinh rồi? Hét cái gì mà hét?
Đồng thời Tần Thọ thấy dưới Nam Thiên Môn có một vị thần tướng đứng đó không nhúc nhích, trang nghiêm như một bức tượng.