"Ấy ấy, vấn đề là cô ấy không ở trong khu vực an toàn! Ta hỏi thử hậu kỳ, video không có dùng hiệu ứng gì cả!"
Trợ lý vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: "Nơi mà cô ta vào không phải là nơi chúng ta đã dọn dẹp, mà là rừng rậm nguyên thủy thật sự, gặp cũng là thú Tinh tế thật!"
"Hả?" Đạo diễn trực tiếp bị dọa té khỏi ghế: "Vậy, vậy còn không mau đi cứu người!"
Tiếng động bên ngoài không truyền được đến tai Trang Sinh Hiểu Mộng, cô tiếp tục dùng chiêu thức tương tự bắt mấy con lợn rừng. Trong phòng phát trực tiếp, cô bình đạm như gió, mỗi lần phóng que gỗ ra là một lần lợn rừng chết thảm.
"Ghê thật chứ, lợn rừng mà làm như dưa leo, muốn giết là giết muốn nhổ là nhổ, nằm xếp hàng thẳng thớm ghê chưa kìa, diễn à?"
Nếu nói đây không phải là diễn thì ai tin chứ!
"Diễn gì cũng hợp lý một chút được không?"
"Sao lại không hợp lý, công chúa nhỏ xinh đẹp sao lại làm chuyện mất thân phận như đánh nhau với lợn rừng? Đương nhiên phải đứng đó, lợn rừng đã bị khí chất và sức quyến rũ của cô ta hấp dẫn rồi tự đưa mình đến cửa đấy thôi."
Trong lúc khu bình luận mắng chửi kịch liệt thì một tiếng rống giận dữ vang vọng khắp rừng rậm.
"Thứ gì vậy?"
"Mọi người có nghe thấy không?"
Có mấy người không theo kịp với tốc độ lên tin ở khu bình luận hết sức hoang mang. Giây tiếp theo ống kính tối sầm lại, trong màn hình chỉ có thể nhìn thấy một cái gì đó cực lớn đang lao về phía này.
"Rầm." Là âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
Ngay cả ống kính cũng run rẩy, dù mất thăng bằng nhưng ống kính vẫn gắt gao theo sát mục tiêu quay phim.
Bóng dáng nhỏ nhắn kia bị thứ kia bao phủ, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy thú Tinh tế cao mấy mét trước mặt. Dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, chắc chắn không giống sinh vật bình thường, máu tươi nhỏ tỏng tỏng từ cái miệng hôi rình đầy nước dãi.
"Thật ghê tởm!"
"Buồn nôn, mẹ nó dù cách một màn hình ta vẫn cảm nhận được mùi vị ghê tởm của nó... Buồn nôn."
"Chạy đi! Mẹ nó chạy mau!"
Bàn chân khổng lồ đè về phía Trang Sinh Hiểu Mộng, cô lại đứng bất động tại chỗ, chắc đã bị doạ sợ đến mức ngây người.
Khán giả và đạo diễn trước màn hình sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, đồng thời nghĩ rằng đây sẽ là kết cục của cô công chúa giả này.
"Rầm." một tiếng, hình ảnh kế tiếp chính là thú Tinh tế dẫm chân xuống.
"Xong rồi."
"Hết cứu."
Màn hình u tối, khu bình luận cũng yên lặng theo, giống như đang tiến hành một hồi mặc niệm âm thầm vậy.
Bỗng nhiên trong bóng tối xuất hiện khe hở, ngay sau đó ánh mặt trời tranh nhau chiếu vào ống kính, phác họa ra một dáng người cô độc vô cùng khí thế.
Que gỗ đâm vào khóe mắt, nơi yếu ớt nhất của thú Tinh tế, Trang Sinh Hiểu Mộng dùng sức rút ra, vài giọt máu tanh bắn lên chiếc váy hồng phấn của cô.
Thú Tinh tế lập tức nổi điên gầm rú giẫm đạp, ống kính lảo đảo bay ra vũng bùn lầy, ngoan cường tiếp tục đuổi theo bóng dáng của Trang Sinh Hiểu Mộng.
Khán giả trước màn hình xem đến ngây người, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không thấy rõ động tác hiện tại của Trang Sinh Hiểu Mộng.