Như vậy tương đương hắn có thêm một con đường tu hành, cho dù không có Linh Âm trợ giúp, cũng không cần đợi đến mùa đông mới có thể tu hành, nếu Lâm Tú có thể sở hữu nhiều dị thuật khác, con đường tu hành của hắn sẽ càng ngày càng rộng.
Đây là con đường chưa từng ai đi qua, và cũng là con đường duy nhất giúp Lâm Tú đuổi kịp và vượt qua những thiên tài khác.
Giờ phút này, thể lực Lâm Tú đã bị Triệu Linh Âm khoét rỗng.
Hắn dựa lên ghế đá trong sân, chậm rãi khôi phục.
Không lâu sau, Tôn Đại Lực từ bên ngoài lẻn vào, hắn thò đầu quan sát xung quanh một chút, hỏi: “Nhị tiểu thư đâu?”
Lâm Tú hữu khí vô lực đáp: “Về nhà rồi.”
Tôn Đại Lực lúc này chạy đến trước Lâm Tú, mím môi, không dám tin tưởng hỏi: “Thiếu gia, chẳng lẽ người định thu cả hai tỷ muội nhà họ sao?”
“Hừ!” Lâm Tú đang ngồi đứng lên, nói: “Miệng chó không mọc nổi ngà voi, thiếu gia nhà ngươi là loại người đấy ư?”
Hồi nãy hắn và Linh Âm ở trong gian phòng một lúc lâu, tên chó má này nhất định đã hiểu lầm, Lâm Tú nói: “Ban nãy Linh Âm giúp ta tu hành.”
Trên mặt Tôn Đại Lực nở nụ cười ngây ngô, nháy nháy mắt với Lâm Tú: “Hiểu, hiểu, hiểu…”
Sau đó hắn lại hỏi: “Thiếu gia lẽ nào người thích nhị tiểu thư?”
Lâm Tú cũng có thích Triệu Linh Âm, nhưng không phải là loại “thích” giống như Tôn Đại Lực hiểu.
Nói tiếp cũng cảm thấy hơi chua xót, hai kiếp mà hắn trải qua chưa từng thấy có người đối tốt với mình như Triệu Linh Âm.
Nàng giúp hắn tiến vào Dị Thuật Viện, hao phí nguyên lực, trì hoãn thời gian giúp hắn tu hành.
Tất cả cũng chỉ vì cái hôn ước của tỷ tỷ nàng.
Cô gái như vậy, ai mà không thích?
Huống chi nàng còn xinh đẹp, dáng người lại tốt như thế…
Thấy Lâm Tú không nói gì, Tôn Đại Lực tưởng hắn cam chịu nên nghĩ nghĩ một hồi, bắt đầu bày mưu tính kế: “Kỳ thật, nếu thiếu gia người thật sự thích nhị tiểu thư thì cũng không có vấn đề gì.
Dù sao lúc trước định ra hôn ước lại không nói là nhất định phải cưới đại tiểu thư.
Cả hai đều là con gái Triệu gia, ai chả giống nhau…”
“Biến, biến đi…”
Lâm Tú phất phất tay, kêu tên Tôn Đại Lực này lăn ra xa một chút.
Hắn căn bản chưa từng muốn thành thân, cho nên sẽ không cưới ai hết.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu là thật sự là cùng với Linh Âm…
Bỗng dưng hắn nghĩ đến những điều đầu tiên nàng làm với mình, hắn vội vàng bỏ cái ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nếu thật sự thành thân với Linh Âm, vậy thì sau này địa vị của hắn trong nhà sẽ rất thấp.
Lâm Tú tiếp tục tưởng tượng suy diễn, hình ảnh như vậy bỗng dưng lại khiến hắn cảm thấy có chút hạnh phúc.
Tuy rằng địa vị trong gia đình thấp một chút, nhưng tốt xấu vẫn là nhà.
Cái chữ “nhà” này, đối với hắn mà nói thì đây là một thứ xa lạ.
Sau một hồi tưởng tượng, Lâm Tú tự giễu lắc lắc đầu, định trở về phòng nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, ở ngoại viện lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh đã có hai bóng người từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Chạy ở phía trước là một phụ nhân xinh đẹp, vừa mới vào tới đã lôi tay Lâm Tú, mặt đầy vẻ lo lắng.
Bà quan sát Lâm Tú từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Tú Nhi, ngươi có bị thương ở chỗ nào không?!”
Đi theo phía sau nàng là một nam tử trung niên.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tú vẫn lành lặn đứng trong viện, vẻ khẩn trương trên mặt ông ta mới giảm đi một ít.
Lâm Tú nhìn thấy một đôi nam nữ này, biểu tình nghi hoặc, hỏi: “Các người là…”
Trung niên nam tử nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, còn phụ nhân xinh đẹp kia thì dùng vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Tú.
Lúc này, bỗng dưng một tiếng “phịch” vang lên, Tôn Đại Lực bỗng nhiên quỳ gối trước mặt hai người, vẻ mặt áy náy: “Thực xin lỗi, lão gia, phu nhân, là do ta đã không bảo vệ tốt thiếu gia!”
.
.
.
Một lát sau, phía bên trong của phủ Bình An bá.
“Ngươi nói thiếu gia bị thiên thạch đụng trúng, vì vậy dẫn tới việc mất trí nhớ?”
“Hắn lại còn thức tỉnh được dị thuật?”
“Dị thuật hắn thức tỉnh lại chính là dị thuật băng được xếp vào hàng Thiên giai?!”
Không lâu trước đây hai người họ đã nhận được tin tức, cho nên vội vàng chạy về Vương Đô.
Nam tử trung niên cùng với phụ nhân xinh đẹp đều mang vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt chăm chăm nhìn Lâm Tú.
Mới rời đi có mấy ngày, trong nhà lại đã xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Đầu tiên là mạng của nhi tử suýt nữa bị sao băng đoạt đi, sau khi tỉnh lại thì bị mất ký ức ban đầu.
Rồi dị thuật mà mười tám năm qua chưa từng xuất hiện bỗng dưng thức tỉnh.
Hơn nữa hắn còn thức tỉnh dị thuật băng.
Hiện tại vợ chồng Bình An bá không biết là nên vui hay nên buồn.
Cuối cùng, vị mỹ phụ nhân lau nước mắt, nắm chặt tay Lâm Tú, nói: “Con có thức tỉnh dị thuật hay không không quan trọng, chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi…”