Lâm Tú thừa nhận đời sống tình cảm của hắn hơi phong phú, nhưng hắn cũng được coi là một người tốt.
Huống chi, loại chuyện này là ngươi tình ta nguyện, mỗi mối tình của hắn đều chia tay trong êm đềm.
Thậm chí, sau khi chia tay bạn gái cũ còn giới thiệu bạn thân cho hắn làm quen...
Thật không có thiên lý…
Nửa ngày sau, Lâm Tú ngồi ở trên bậc thang, thở dài một cái.
Xuyên qua thì xuyên qua đi, tốt xấu gì cũng có lần được sống thứ hai, dù sao cũng tốt hơn bị thiên thạch đập chết.
Bị thiên thạch đụng cho choáng, đây là lý do để Lâm Tú có thể giả vờ mất trí nhớ, có thể hỏi hán tử mặt chữ điền các loại vấn đề.
Thông qua người hán tử mặt chữ điền, Lâm Tú đã có một chút nhận biết về thế giới hiện tại.
Đây là một cái thế giới hoàn toàn khác với địa cầu, trừ con người ra thì thế giới này còn có Linh tộc, Man tộc, Hải tộc và một số các chủng tộc khác.
Những chủng tộc này đều có lãnh địa riêng, rất khó có thể nhìn thấy ở nơi con người sinh sống.
Trên đại lục, nhân tộc có ngũ đại vương triều, cùng hàng chục cái vương quốc.
Chỗ của Lâm Tú, chính là một trong ngũ đại vương triều của nhân tộc - vương triều Đại Hạ.
Bằng vào thực lực mạnh mẽ, ngũ đại vương triều đã chế định ra quy tắc của đại lục, ở trong khu vực nhất định lại có được quyền nói chuyện tuyệt đối.
Còn lại mấy chục cái vương quốc, hoặc là kết minh hoặc là phụ thuộc, có chút giống thế giới hiện đại sau này.
Phụ thân của Lâm Tú là một vị huân quý xuống dốc của vương triều Đại Hạ.
Mấy ngày nay đang bồi tiếp mẫu thân về nhà ngoại, không ở trong nhà.
Lâm gia ở Vương Đô mặc dù không tính là hiển quý, nhưng nương bóng tổ tông để lại, cuộc sống cũng coi như giàu có.
Lâm Tú lại còn là con trai độc nhất trong nhà, hương hỏa duy nhất của Lâm gia.
Điều làm cho Lâm Tú ngạc nhiên nhất là, nơi đây khác với địa cầu, đây là một cái thế giới có lực lượng thần kỳ.
Mọi người gọi loại lực lượng đó là “Dị thuật”.
Mỗi một loại dị thuật đều có được năng lực kỳ lạ mạnh mẽ, ví dụ như khống hỏa, dẫn lôi, ngưng băng, thậm chí là ẩn thân, phi hành...
cũng giống như những gì Lâm Tú vừa mới thấy.
Là một người bình thường, đối mặt lực lượng siêu nhiên như thế này, Lâm Tú không thể nào không muốn.
Trong lòng hắn, địa cầu cùng nơi này đều có ưu khuyết điểm riêng.
Thế kỷ 21, địa cầu có internet, có TV, phương thức giải trí nhiều không đếm xuể.
Cho nên nếu để cho Lâm Tú xuyên đến Hoa Hạ cổ đại, hắn nhất định là không muốn.
Mà thế giới này, mặc dù không có những phương tiện giải trí kia nhưng lại có được dị thuật.
Phun lửa, phun nước, tạo băng, ẩn thân...
nếu như có thể học được hết thì chẳng phải là còn ngầu hơn cả hồ lô oa sao.
Tên con trai nào khi còn nhỏ không muốn mình có được siêu năng lực.
Chỉ tiếc, không phải ai cũng có thể tu hành dị thuật.
Loại năng lực này là bẩm sinh, sau này sẽ không sinh ra, cũng sẽ không thay đổi.
Bên cạnh đó, mỗi người chỉ có thể thức tỉnh một loại dị thuật, mộng đẹp trở thành hồ lô tiểu kim cương của Lâm Tú cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Con trai của Bình An bá - Lâm Tú, chỉ là một người bình thường, sống đến 18 tuổi vẫn không thức tỉnh một loại dị thuật nào cả.
Thông thường, khả năng thức tỉnh dị thuật sau trưởng thành là rất nhỏ.
Cho dù là có thức tỉnh cũng không có tiền đồ gì.
Thật vất vả xuyên qua, lại chỉ là một phàm nhân… Hắn bỗng cảm thấy ở địa cầu chơi vẫn vui hơn một chút.
Trong lúc Lâm Tú tiếc nuối trong lòng, hán tử mặt chữ điền ở bên cạnh đứng dậy, vỗ vỗ cái mông nói với Lâm Tú: “Thiếu gia, trở về đi, mặt đất lạnh lắm...”
Ở thế giới này, người có được dị thuật mặc dù không đến mức nhiều như chó chạy ngoài đường, nhưng cũng không hiếm thấy.
Nam nhân mặt chữ điền ở cạnh Lâm Tú chính là một người đã thực tỉnh dị thuật, hoặc có thể gọi là “Dị Thuật sư”.
Hắn thức tỉnh dị thuật “Lực lượng”, nghe nói nếu tu hành loại dị thuật này đến đỉnh phong thì có thể dời núi lấp biển, một quyền đánh nát một ngọn núi.
Đương nhiên, thức tỉnh dị thuật chỉ là bước bắt đầu ở trên con đường này mà thôi.
Đến cuối cùng, có thể tu luyện dị thuật tới trình độ nào, vậy thì phải xem thiên phú cùng với sự cố gắng của bản thân.
Hán tử mặt chữ điền trước mắt này là cận vệ của Lâm Tú, khí lực mạnh hơn người bình thường gấp cả chục lần, thậm chí mấy chục lần.
Nhưng khoảng cách để đạt đến trình độ dời núi lấp biển vẫn còn kém rất xa.
Dù vậy, cũng đủ để cho Lâm Tú ghen tị một hồi.
Hắn muốn từ trên bậc thang đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu, chân hơi tê.
Vừa mới đứng lên một nửa, thân thể đã mất cân bằng, ngã ngửa ra sau.
Nam nhân mặt chữ điền vội vàng tiến lên đỡ hắn.
Lâm Tú vốn là muốn vịn hắn để đứng vững, bỗng dưng động tác dừng lại.
Hán tử mặt chữ điền nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia, sao vậy?”