Ba người khẽ mỉm cười với Lâm Tú, coi như chào hỏi, rồi tiếp tục tán gẫu.
Lâm Tú cũng lễ phép gật đầu, ánh mắt quét quanh một vòng, ngoại trừ mấy dãy giá sách thì gian phòng có bốn cái bàn, trong đó ba cái vô cùng sạch sẽ, giấy bút nằm trên cực kỳ ngăn nắp, và bàn cuối cùng chất đầy tạp vật.
Chiếc bàn luộm thuộm này chính là thuộc về Lâm Tú.
Lâm Tú tới cạnh chiếc bàn, thu dọn tạp vật một phen, tiếp theo nhúng khăn nước lau toàn bộ cái bàn thật sạch sẽ.
Sau đó, hắn ngồi lên trên ghế rồi tiện tay lấy một quyển sách ra đọc.
Tầm mắt hắn đặt trong sách, nhưng tâm tư không ở đây.
Những người thức tỉnh thiên phú không cao như hắn, Dị Thuật Viện chắc chắn sẽ không coi trọng.
Ngoài việc mỗi tháng có thể nhận được một phần trợ cấp cùng với tự do ra vào Tàng Thư Các, và nếu có vấn đề tu luyện thì thỉnh giáo giáo tập ra, bọn họ không được tiếp xúc với những tài nguyên khác.
Và bọn họ làm gì mỗi ngày, Dị Thuật Viện cũng sẽ không quản.
Đối với Lâm Tú mà nói, chuyện tốt lớn nhất khi tiến nhập Dị Thuật Viện là có thể tiếp xúc với các năng lực giả, hắn phải nghĩ biện pháp kết giao nhiều bằng hữu.
Chỉ thực sự quen thuộc lẫn nhau mới có cơ hội duy trì tiếp xúc thời gian dài với thân thể đối phương.
Chuyện này hắn cần phải suy nghĩ kỹ hơn.
Hiện tại, Lâm Tú vẫn phải ôm chặt bắp đùi Triệu Linh Âm.
Việc tu hành của hắn không thể thiếu nàng.
Về phần Thanh Lại ti, thông thường sẽ không có chuyện gì để làm.
Miễn là Lâm Tú thỉnh thoảng lui tới, đừng bị khai trừ là được.
Đây coi như có cái bàn giao lại cho vợ chồng Bình An bá.
Lâm Tú đang lên kế hoạch tương lai của mình, ba tên văn thư trong phòng cũng tự động không để ý hắn.
Chẳng qua bọn họ cảm thấy kinh ngạc trong lòng rằng, tại sao sau khi Lâm Tú đến, kho công văn ban nãy còn oi bức khó chịu đột nhiên trở nên nhanh chóng mát mẻ.
Lâm Tú ngồi trên ghế nửa canh giờ, tranh thủ bây giờ vẫn dư thời gian bèn dự định đi Dị Thuật Viện thử vận khí.
Hắn ra khỏi cửa lớn kho công văn, tới sân nhỏ Thanh Lại ti, ánh mắt nhếch lên, phát hiện lối vào đại đường lại có không ít người, mà bên ngoài nha môn cũng xuất hiện rất nhiều người
Mang trong lòng sự tò mò, Lâm Tú nhấc chân di chuyển.
Phía trong đại đường Thanh Lại ti, nha dịch đứng thành hai hàng.
Ở vị trí chính giữa trải một mảnh chiếu rơm, mà phía trên chiếu phủ kín vải trắng, dưới mảnh vải trắng chỉ lộ ra một đôi bàn chân.
Một người trẻ tuổi quần áo sang trọng gác chéo chân ngồi trên ghế, liếc nhìn chiếc chiếu rơm trên mặt đất, nói: “Nàng là treo cổ tự vẫn, các ngươi gọi ta tới nơi này làm gì?”
Nhìn người trẻ tuổi thái độ kiêu căng, không chút hoảng loạn kia, lang trung Thanh Lại ti ngồi phía trên cảm thấy đau đầu.
Hắn lấy tay xoa nhẹ mi tâm, hỏi: “Hôm qua có người chứng kiến Vương thị vào trong phủ của ngươi, ngày hôm nay nàng lại treo cổ chết tại nhà, ngươi có giải thích gì với việc này không?
Người trẻ tuổi lắc đầu, đáp: “Hôm qua nàng vào nhà ta, nhưng đấy là nàng nhận bạc của ta tự nguyện vào phủ, sau khi xong việc nàng trở về, nàng treo cổ chết trong nhà mình, làm sao mà có liên quan đến ta được chứ?
Lang trung Thanh Lại ti nói:
“Nếu như nàng tự nguyện, thế vì sao lại treo cổ tự tử?”
Người trẻ tuổi vẻ mặt không vui đáp:
“Đại nhân sao lại nói như vậy, nàng treo cổ chết, chuyện này liên quan gì đến ta.
Cũng có thể là do nàng suy nghĩ không thông việc khác, ai mà biết được?”
Công đường yên tĩnh một hồi.
Lúc này, một lão giả quỳ gối bên cạnh chiếc chiếu rơm kia lại khóc lóc thảm thiết nói:
“Đại nhân, không phải như thế, không phải như thế.
Tiểu nữ xưa giờ luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm sự việc đó cùng cái hạng người này.
Cầu xin đại nhân trả cho tiểu nữ một sự trong sạch, trả cho tiểu nữ một cái công đạo!”
Lang trung Thanh Lại ti trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng nói:
“Vương thị treo cổ tự tử mà chết, chưa thể chứng minh có quan hệ trực tiếp với Tần Thông hay không.
Án này, Thanh Lại ti sẽ điều tra thêm.”
Đây hiển nhiên là một lời trấn an, lão giả nghe vậy, sắc mặt tái nhợt một màu, toàn thân dường như bị hao hết sức lực, xụi lơ trên đất, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Oan uổng, tiểu nữ chết oan uổng quá!”
Bấy giờ, người trẻ tuổi ngồi trên ghế kia chậm rãi đứng dậy, hướng Lang trung Thanh Lại ti ôm quyền, nói: “Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy ta đi về trước đây…”
“Khoan đã.”
Thanh niên trẻ tuổi vừa nhấc chân được hai bước thì có âm thanh từ phía ngoài cửa gọi vào.
Bên ngoài khu đại đường của Thanh Lại ti, đám đông đang vây quanh bất ngờ tách ra tạo thành một con đường.
Một bóng người chậm rãi đi tới, mà người vừa lên tiếng hồi nãy chính là Lâm Tú.
Hắn ta chắp tay chào Lang trung Thanh Lại ti, sau đó mới nói: “Đại nhân, Vương thị không phải treo cổ tự tử chết mà là bị người ta sát hại.”