Cuối cùng, vị ngự y kia cũng chỉ nói với vợ chồng Bình An bá rằng chứng bệnh mất trí nhớ này không có thuốc trị.
Tương lai hắn có thể lấy lại trí nhớ hay không thì còn tùy thuộc vào cơ duyên.
Vì chẳng mang tới tác dụng gì, lúc vị ngự y sắp đi còn trao trả một nửa tiền khám.
Lâm Tú bỗng cảm thấy nhức nhối, Bình An bá xài một trăm lượng mời ngự y kia, hắn làm văn thư tại Thanh Lại ti một năm mới kiếm được ngần ấy bạc.
Mấy kiểu ngự y này, đến nhà khám bệnh không khác gì so với đi ăn cướp.
Triệu Linh Âm bấy giờ biết rằng Lâm Tú hồi đó ở thanh lâu không phải là giả bộ không quen biết nàng.
Thế nhưng, trong lòng nàng hiện tại lại cảm thấy tức giận.
Lâm Tú bị mất trí nhớ rành rành mà lại không quên tìm đến thanh lâu, may mắn mình trùng hợp gặp trúng, nếu không sẽ chẳng biết hắn sẽ làm những chuyện gì ở đó nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng sinh ra vài phần nộ khí, dự định lát nữa phải dày vò hắn thêm một chút.
.
.
.
Lâm Tú và Triệu Linh Âm đóng cửa phòng, bắt đầu tu luyện.
Một căn phòng khác, Bình An bá thở dài nói: “Linh Âm là thiên tài hiếm thấy của Đại Hạ, Linh Quân càng là thiên phú xuất chúng, ngay từ hồi còn nhỏ đã gặp được danh sư.
Ta nghe nói, nàng đã thức tỉnh dị thuật năm lần, Tú Nhi nhà ta thật sự không xứng với nàng…”
Phu nhân Bình An bá trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Nào có ai nói con trai mình như vậy?”
Bình An bá đáp: “Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, bối cảnh của Triệu Gia cùng chúng ta sớm đã cách biệt như trời đất.
Thay vì bị ràng buộc bởi hôn ước bất khả thi khiến cho mọi người đều không thoải mái này, chẳng bằng đôi bên giải trừ hôn ước càng sớm càng tốt.
Vợ chồng ta chỉ cần tìm cho Tú Nhi một thê tử môn đăng hộ đối, nối tiếp hương hỏa Lâm gia là được rồi.”
Phu nhân Bình An bá biết chồng nói có lý, trầm mặc một lúc, cũng mở miệng nói: “Đúng, tóm gọn là chúng ta không xứng với người ta, hôn ước này không tốt cho người nào cả, ta cũng muốn sớm được bế cháu nội.
Chi bằng, chúng ta thương lượng với Tú Nhi một chút, hôn ước này không cần diễn ra cũng được.”
Lúc vợ chồng hai người thương nghị chuyện này trong phòng, bên trong phòng Lâm Tú, hai cánh tay hắn ôm trước ngực, run lẩy bẩy, trên lông mi ngưng kết một tầng sương lạnh.
Sau cùng, hắn thực sự không thể tiếp tục chịu đựng, chỉ đành run rẩy nói: “Linh...
Linh Âm, có thể giảm chút hay không, ta cảm thấy hơi không chịu nổi…”
Triệu Linh Âm thản nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi đã quên chuyện vừa nãy ư?”
Nghĩ đến ban nãy ở trước cửa Dị Thuật Viện, nếu như không phải Linh Âm xuất hiện kịp thời, bản thân hắn e rằng đã gãy mất vài cái xương sườn rồi.
Lâm Tú mới nghiến răng, đáp: “Tiếp tục đi, ta vẫn còn chịu đựng được!”
.
.
.
Ăn cơm buổi trưa, Lâm Tú lấy cả chăn bông quấn quanh người.
Tuy chịu không ít khổ cực, nhưng với loại phương thức tu hành này, Nguyên lực trong cơ thể Lâm Tú đã có sự nâng cao hết sức rõ rệt.
Nếu Linh Âm mỗi ngày đều có thể giúp hắn tu luyện với phương thức như vậy, Lâm Tú có lòng tin trong vòng nửa năm là có thể thức tỉnh dị thuật lần thứ hai.
Ăn xong, Lâm Tú đi tới Dị Thuật Viện lần nữa.
Hắn ngồi trong một góc khuất của Tàng Thư Các, chậm rãi lật xem một cuốn sách.
Dị thuật mà tên Tần Thông kia thức tỉnh có tên là dị thuật thạch, có thể khiến cơ thể hóa đá từng bộ phận hoặc hóa đá toàn thân.
Trong lịch sử, người nắm giữ loại dị thuật này thức tỉnh nhiều nhất là sáu lần, nên thuật này được liệt vào Địa giai thượng phẩm.
Sau khi tìm hiểu rõ các thông tin có liên quan đến dị thuật thạch, Lâm Tú đã hiểu vì sao Linh Âm lại tỏ ra khinh thường Tần Thông như thế.
Chờ đến thời điểm Lâm Tú thức tỉnh lần thứ hai, nguyên lực trong cơ thể đã đủ để hắn ngưng kết một tầng băng thật dày thật cứng bên ngoài cơ thể, hiệu quả giống với Tần Thông, hơn nữa còn có thêm nhiều loại biến hóa khác.
Nhưng đây là chuyện sau khi Lâm Tú thức tỉnh lần thứ hai.
Trên đời này có các loại dị thuật kỳ quái, vì tránh cho trường hợp gặp phải lại không biết đối phó như thế nào, Lâm Tú nhịn cả cơm tối, cả ngày đều vùi mình ở trong Tàng Thư các Dị Thuật Viện, cho tới tận lúc đóng cửa.
Hoàng thành sẽ đóng lại khi tới giờ Hợi, tức là vào khoảng chín giờ tối, khi đó tất cả các quan nha ở tiền cung, các học sinh và lão sư của Dị Thuật Viện, Võ Đạo Viện đều phải rời khỏi Hoàng thành.
Một khắc trước khi Hoàng thành đóng cửa thì Lâm Tú mới đi ra, Tôn Đại Lực tựa ở trên tường thành, ngủ gà ngủ gật, Lâm Tú kêu hắn vài tiếng hắn mới tỉnh lại.
Tôn Đại Lực vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, hỏi: “Thiếu gia, sao hôm nay người đi ra muộn như vậy?”
Lâm Tú chưa về nhà, thứ nhất là mê đọc sách, thứ hai là tránh sự xấu hổ khi đối diện với vợ chồng Bình An bá.
Hắn không giải thích gì, chỉ nói một câu: “Trở về thôi.”