Nữ tử váy xanh tên là Hải Đường lần nữa cười nói với Lâm Tú: “Nếu như không chê, vậy thì để tiểu nữ đàn cho công tử một khúc đi.”
Lâm Tú khoát tay áo, nói ra: “Không cần.”
Hải Đường ngẩn người, vị công tử này, nóng lòng như vậy sao, nàng còn chuẩn bị rất nhiều màn dạo đầu đây...
Lâm Tú đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói ngươi có thể nghe hiểu thú ngữ?”
Hải Đường lần nữa sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, nói ra: “Chẳng qua chỉ là một cái dị thuật vô dụng mà thôi.
Công tử cảm thấy hứng thú với cái này sao?”
Ngày thường cũng có không ít người đến đây vì hiếu kỳ với dị thuật của nàng, mấy năm nay nàng gặp không ít.
Con họa mi ở trong lồng đang líu ríu lên, Lâm Tú chỉ chỉ vào nó, hỏi: “Nó đang nói cái gì?”
Hải Đường nhoẻn miệng cười, nói ra: “Nó đang khen công tử dáng dấp tuấn tú đấy.”
Lâm Tú giật giật khóe miệng, nói ra: “Ánh mắt của chim làm sao có thể giống con người, Hải Đường cô nương đừng gạt ta.”
Hải Đường bất đắc dĩ nhìn Lâm Tú, nói ra: “Nó thật sự nói như vậy, công tử không tin, nô gia cũng không có cách gì.”
Lâm Tú không có tiếp tục cái đề tài này, đến cùng nàng ta có nói láo hay không, kiểm tra là biết.
Lâm Tú đi đến trước bàn, ngồi xuống.
Hải Đường chậm rãi đi tới, cầm lấy ấm trà, rót cho hắn một chén trà.
Lâm Tú bỗng nhiên vươn tay, cầm tay của nàng.
Trong nội tâm nàng vui mừng, vị công tử này thật sự rất nóng lòng…
Cùng lúc đó, trong lòng Lâm Tú cũng vui mừng.
Ngay khi hắn vừa mới nắm lấy tay của nàng, lực lượng kia trong cơ thể hắn lại có phản ứng.
Nữ tử này, thật sự là một dị thuật năng lực giả!
Lúc này, Hải Đường uốn éo người, giả bộ như ngượng ngùng nói nói: “Công tử, không cần nóng lòng như thế nha…”
Lâm Tú không có buông tay nàng ra, chỉ chỉ bên cạnh ghế, ra hiệu nàng ngồi xuống.
Lúc đầu Hải Đường còn muốn thuận thế ngồi vào trong lòng vị công tử trẻ tuổi này, nhưng ý của hắn hình như không phải như vậy, cho nên đành phải buồn bực ngồi xuống ghế.
Lâm Tú tiếp tục nắm tay của nàng, mặc cho nguồn lực lượng kia xâm nhập thân thể của nàng, mỉm cười hỏi: “Nhà của Hải Đường cô nương ở nơi nào?”
Hải Đường không nghĩ tới vị công tử trẻ tuổi này lại muốn trò chuyện việc nhà cùng với nàng, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mỉm cười đáp lại: “Quê quán nô gia tại phủ Giang Ninh.”
Lâm Tú hỏi: “Phủ Giang Ninh cách Vương Đô cũng không gần, tại sao ngươi lại tới Vương Đô?”
Vấn đề này, tựa hồ là khơi gợi lên một chút hồi ức của nàng, sau một hồi trầm mặc Hải Đường mới nói ra: “Khi còn bé, gia đình nuôi không nổi ta cho nên cha nương đã bán ta đi.
Sau nhiều lần mua đi bán lại thì đi tới nơi này…”
.
.
.
Bên ngoài thanh lâu.
Tôn Đại Lực ngồi xổm ở trên bậc thang, chờ công tử đi ra.
Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, đã qua một khắc rồi mà công tử còn chưa có đi ra, căn bản không giống với “một lát” mà hắn nói.
(Một khắc bằng khoảng 15 phút.)
Trong lúc chờ đợi buồn bực ngán ngẩm, hắn tựa ở trên tường, hai tay gối sau đầu nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một làn gió thơm thổi qua, Tôn Đại Lực mở to mắt.
Ở trước mặt của hắn, một nữ tử áo trắng đang từ cao nhìn xuống nhìn xem hắn.
Nữ tử này, da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo cực đẹp, dáng người cao gầy.
Không hề nghi ngờ, đôi chân ở dưới chiếc váy này, nhất định thon dài không gì sánh được.
Tôn Đại Lực lại không dám thưởng thức vẻ đẹp của nữ tử này.
Ngay khi nhìn thấy nàng, hắn run một cái, bỗng nhiên nhảy lên khỏi mặt đất đến, run giọng nói: “Nhị...
Nhị tiểu thư! Tại...
tại sao người lại ở chỗ này?!”
Nữ tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm gì, Lâm Tú đâu?”
Tôn Đại Lực chột dạ, nhìn thanh lâu một chút, nói ra: “Ta...
ta không biết…!”
Hành động nhỏ này của hắn bị nữ tử áo trắng nhìn thấy được, nàng hơi nhíu lông mày, lần nữa hỏi: “Lâm Tú đâu?”
Tôn Đại Lực lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết.”
Nữ tử áo trắng lạnh lùng nhìn hắn, nói ra: “Ngươi là là cận vệ của hắn, hắn ở đâu thì ngươi ở chỗ đó.
Sao lại có thể không biết được?”
Phát hiện ánh mắt của Tôn Đại Lực đầy vẻ trốn tránh, khi thì nhìn về một bên, giống như có chút chột dạ.
Ánh mắt nữ tử áo trắng nhìn về phía thanh lâu, thanh âm lạnh lẽo thấu xương, phảng phất từ Địa Ngục truyền đến: “Ngươi đừng nói với ta, Lâm Tú ở bên trong đó…”
Phẩm Phương các.
Tại một nhã gian trên lầu hai.
Lâm Tú đang an ủi Hải Đường.
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn đã biết rõ về thân thế của nàng.
Nàng vốn là trưởng nữ của một gia đình nông dân bình thường tại phủ Giang Ninh, Đại Hạ.
Gia cảnh bần hàn, một nhà ba miệng ăn chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, về sau, cha nương nàng còn sinh thêm một đứa con trai, gia đình bốn người không thể tiếp tục trụ nổi.
Để đổi lấy vài lượng bạc, cha nương đã phải bán nàng cho một nhà giàu có trong thành.