Lúc này Đỗ An đã đi vào cửa hàng, quay đầu lại thúc giục: "Anh ơi, chọn đồ ăn.”
Đỗ Thần buông tay ra, quay đầu đi vào cửa hàng đồ ăn nhanh, đáy mắt ẩn chứa một tia hưng phấn.
Chủ quán cửa hàng đồ ăn nhanh làm cho anh ta có hứng thú hơn những kẻ khiêu chiến thất bại.
Lộ Dao bận rộn trong phòng bếp, không biết có phải quá mẫn cảm hay không, cô cảm giác có một ánh mắt như có như không dừng trên người mình, ngẩng đầu nhìn qua, các khách hàng trong phòng đều chuyên tâm dùng cơm, hình như không có ai nhìn cô.
Bận rộn xong khoảng hai tiếng đồng hồ, nguyên liệu trong cửa hàng bán hết, lại một lần nữa không thể không đóng cửa sớm.
Xếp hàng trong một thời gian dài nhưng không mua thức ăn, không thể không phàn nàn: "Chủ cửa hàng, không thể chuẩn bị thêm một số thức ăn khác sao? Thêm hai người nữa, mà vẫn không ăn được cơm nhà cô, tôi sẽ phát điên mất.”
Lộ Dao tốt tính gật đầu nói: "Gần đây có tuyển người, chờ tuyển được người thích hợp, tôi sẽ mở rộng quy mô cửa hàng tùy theo tình huống. Hôm nay thật sự xin lỗi, chuẩn bị một ít hoa quả, người không thể ăn cơm có thể đến chỗ Hạnh Tử nhận một loại quả miễn phí.”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra, không nghĩ chủ tiệm lại nghiêm túc đồng ý, còn chuẩn bị hoa quả, ngay lập tức có hơi ngượng ngùng.
Nhưng trái cây của chủ tiệm cũng rất ngọt, không giống như trái mà họ trồng ra, không tức giận nữa, thành thật đến chỗ Hạnh Tử nhận trái cây nhỏ, vui vẻ rời đi.
Đỗ Thần ngồi bên góc cửa sổ đầu tiên, vẫn nhìn Lộ Dao.
Người phụ nữ này rất thú vị, có khi sợ hãi còn thú vị hơn.
Một giây sau, Bạch Minh chặn lại, nghiêng đầu "cảnh cáo" nhìn Đỗ Thần một cái.
Khóe miệng Đỗ Thần nhếch lên nụ cười, bất đắc dĩ nhún vai, thì ra đã sớm bị theo dõi.
Người trong cửa hàng tản đi, cuối cùng Kỳ Sâm có thể tiến vào, nhìn thấy Đỗ Thần ngồi ở một góc da đầu không khỏi căng thẳng, quay đầu làm bộ không nhìn thấy.
Hắn ta tìm được người còn lại ở trong phòng bếp, vẻ mặt phức tạp: "Cô lại đây một chút."
Lộ Dao giơ ngón tay lên: "Tôi sao?"
Kỳ Sâm: "Ừm."
Lộ Dao đi ra, Kỳ Sâm nắm chặt tay cô, một lát sau buông ra, kinh ngạc lại mê man: "Nóng, vì sao lại như vậy? Cô… Ah…"
Kỳ Sâm che ót lại, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Lần này chắc chắn rất đau.
Không biết Đỗ Thần đã đi tới từ lúc nào, đột nhiên ra tay đánh Kỳ Sâm một cái. Một tay anh ta dễ dàng xách Kỳ Sâm đang ôm đầu gào lên, cười nói với Lộ Dao: "Người mới này không hiểu chuyện, tôi dẫn anh ta đến khu vui chơi học tập một chút."
Ba chữ "khu vui chơi" giống như là công tắc kinh khủng gì đó, Kỳ Sâm cứng đờ trong chớp mắt, đột nhiên bắt đầu ra sức giãy dụa: "Tôi không đến "khu vui chơi", đừng đến "khu vui chơi"! Thả tôi xuống, tôi đọc hướng dẫn sinh hoạt của tôi, không cần phải đi đến khu vui chơi."
Đỗ Thần buông tay ra, nhàm chán “phịch" một tiếng.
“Cộc cộc cộc!”
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, rõ ràng cửa hàng mở ra, những người khác cũng không có phản ứng.
Lộ Dao phản ứng lại, chắc chắn là người của thế giới cô gõ cửa.
Có hai người đàn ông đứng bên ngoài cửa, một trong số đó mặc đồng phục.
Gõ cửa không ai trả lời, bọn họ chờ hai mươi phút ở bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh, vẫn không có người mới bất đắc dĩ rời đi.
Nửa giờ sau, tất cả mọi người trong cửa hàng đã đi hết và Hạnh Tử cũng rời đi.
Kỳ Sâm ở trong cửa hàng không muốn đi, Bạch Minh chủ động ở lại.
Tối hôm qua Lộ Dao không về nhà, cô cũng muốn đi, lại lo lắng Kỳ Sâm và Bạch Minh ở một mình.
Kỳ Sâm thấy cho dù làm thế nào Bạch Minh cũng không rời đi, đành phải trông mong nhìn về phía Lộ Dao: "Tôi muốn uống cà phê, cô có thể nghĩ cách được không?"
Có lẽ là do mấy ngày này gặp phải quá nhiều kinh hoảng, Kỳ Sâm thành thật không ít, nói chuyện cũng lễ phép hơn.
Lộ Dao rất muốn nói "Không thể", nhìn thấy quyển sách hướng dẫn sinh hoạt trong tay hắn ta, trong lòng động một cái: "Có thể nghĩ cách, dùng sách hướng dẫn sinh hoạt trao đổi."
Kỳ Sâm gật đầu: "Được."
Lộ Dao ra khỏi cửa một chuyến, chạy đến trung tâm thương mại mua cà phê Kỳ Sâm chỉ đích danh.
Khi trở về, có hai người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa hàng đồ ăn nhanh.
Lộ Dao dừng bước, ánh mắt cảnh giác.
Trong hai người, người đàn ông có diện mạo xinh đẹp nổi bật nhìn lướt qua cà phê trong tay Lộ Dao, chủ động tiến lên: "Xin chào, xin hỏi cô là cô Lộ Dao đúng không?"
Lộ Dao: "Anh là ai?"
Người đàn ông lấy danh thiếp ra đưa tới: "Tôi tên là Trang Lương, điều hành một bảo tàng trong thành phố. Mạo muội đến đây, có một số việc muốn hỏi rõ cô Lộ."
"Có chuyện gì?"
"Trước khi nói chính sự, trước tiên hỏi một chút, cô Lộ có biết trò chơi ở "khu vui chơi" không?"