Thục Nghi vừa để Vân Thụy giúp mình mặc quần áo, vừa lơ đãng liếc nhìn Dung Chân: "Đúng là hơi trễ, nếu không Bổn cung cũng chẳng phải đến cầu hoàng thượng, Bổn cung chỉ lo lắng, nếu không phải do hoàng thượng lên tiếng, Hoa Nghi cô cô của ngươi sẽ không thả người."
Lòng Dung Chân thắt lại, bàn tay trong áo vô thức nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, cung kính nói, "Bẩm nương nương, nương nương muốn nô tỳ tới Nguyên Hi điện là phúc khí của nô tỳ, sao cô cô lại ngăn cản chứ? Chỉ do thượng thực cục có một số việc nô tỳ phải làm. . . . . . Nô tỳ bất tài, mặc dù ngu ngốc, nhưng may mắn được mấy vị cô cô của thượng thực cục chiếu cố, cho đảm nhận một vài chuyện. Vì phải bàn giao cho cung nữ tân nhiệm nên mới đến chậm, xin nương nương minh giám."
Thục Nghi cười cười: "Ngươi quả là người khéo ăn khéo nói, chỉ vài câu liền rũ sạch trách nhiệm của nàng ta."
Dung Chân không lên tiếng, Thục Nghi đã ngồi dậy, "Được rồi, không cần phải khẩn trương, nếu đã đến Nguyên Hi điện, thì chính là người của bổn cung, chỉ cần sau này ngươi tận tâm hầu hạ, Bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi."
Dung Chân cúi đầu, "Đa tạ nương nương, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực."
Chỉ một cuộc đối thoại nhỏ, đã làm lưng nàng xuất đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên ở Ngự Thiện Phòng không giống như khi hầu hạ chủ tử, từng bước hung hiểm, không lúc nào được phép buông lỏng.
Dung Chân cùng Vân Thụy theo bước Thục Nghi ra khỏi tẩm cung, bỗng thấy Thục Nghi ngừng bước, nhưng không quay đầu nói: "Tối nay Từ Thọ cung của Thái hậu thiết yến, Dung Chân ngươi thay đổi xiêm áo, cùng Vân Thụy theo ta đi dự."
Theo lý mà nói, Dung Chân vừa đến Nguyên Hi điện, lại không phải cung nữ hầu hạ bên người chủ tử, Thục Nghi không cần dẫn nàng theo.
Có điều trong lòng Dung Chân vô cùng thấu đáo, thái hậu thiết yến, chúng phi tần đều phải đi, mà nàng là cung nữ được hoàng thượng đích thân ban cho Thục Nghi, dẫn theo nàng lượn một vòng trước mặt đám phi tần, thể diện của Thục Phi không biết được tăng lên bao nhiêu lần rồi.
Có điều nàng vừa lộ diện, chỉ sợ thật sự không có chỗ tốt gì.
Dù sao thân phận và địa vị của Thục Phi còn đó, người ta có vốn liếng khoe khoang nhưng nàng chỉ là một cung nữ nấu canh nhỏ của ngự thiện phòng, ở vào vị trí chói mắt kia, rõ ràng là kẻ chết thay Thục Phi… Là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mọi người sao?
Ngoài mặt còn phải thật vui vẻ đi đổi y phục, chải lại đầu, cùng Vân Thụy đi nghênh đón chuyện lớn này, cái tư vị này đúng là không cách nào nói ra được.
Lúc trước đối diện với nồi canh, nếu nóng, khát, mệt mỏi hay buồn ngủ, còn có thể lên mặt với nó, dù sao canh là vật chết, cũng không sợ nó tìm đến nàng gây phiền phức, còn người thì vẫn đang sống.
Bây giờ phải hầu hạ Thục Phi nương nương tâm cao khí ngạo, cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám lộ ra sắc mặt gì.
Haiz, vẫn là tự nhận xui xẻo đi.
Cung nữ phụ trách trang điểm chải đầu cho Thục Nghi tên là Nhạn Sở, lúc trước đến thượng y cục giúp nương nương lĩnh vải vóc tơ lụa mới được cống phẩm, Dung Chân không nhìn thấy, bây giờ mới biết mặt nàng ta.
Dáng vẻ của Nhạn Sở khá xinh đẹp, đôi mắt hạnh ngập nước, giống như biết nói vậy.
Đôi tay đặc biệt khéo léo, mười ngón tay tinh tế trơn bóng, hoàn toàn không giống đôi tay nhiều năm ở phòng bếp như Dung Chân, đó mới gọi là trắng nõn.
Nhìn nàng ta linh hoạt như múa trên đầu Thục Nghi, chỉ một lát đã chải ra được một búi tóc phi vân xinh đẹp, Dung Chân chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Từ trong phòng lui ra ngoài, ba người đều ra hậu viện chuẩn bị khâu cuối cùng, sau đó mới theo Thục Nghi đến chỗ thái hậu.