Lại nói đến lúc thái hậu còn ở Từ Thọ cung, sau khi Tiểu Lộ Tử đưa hộp bánh đến, cung nữ dọn bánh ngọt mà Dung Chân làm lên bàn.
Thái hậu nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, móng tay sơn đỏ tươi gõ xuống mặt bàn.
Khỏa Sương dịu dàng nói: “Nhân lúc còn nóng, thái hậu nếm thử mấy miếng điểm tâm này nhé?”
Thái hậu không nói chuyện, chậm rãi mở mắt quét một vòng trên bàn.
Ba loại bánh ngọt tinh xảo đáng yêu, màu sắc rực rỡ, mặc dù không phải rất có phong thái, nhưng nhìn qua cũng đẹp mắt vui ý, khiến người ta muốn ăn nhiều hơn.
Khỏa Sương trình đũa lên, thái hậu nhướng mày, khoát tay: “Lão thái thái tuổi đã cao, ăn đồ ngọt như vậy ngấy đến phát hoảng.”
Khỏa Sương có chút không hiểu, để lại đũa trên bàn, không nói một lời trở lại bên người thái hậu.
Thái hậu mỉm cười nhìn nàng ta một cái: “Buồn bực vì sao ai gia đã không ăn, còn muốn nha đầu kia làm mang tới?”
Khỏa sương cười nói: “Nô tỳ không dám buồn bực, nhưng thái hậu nương nương muốn nói, nô tỳ sẽ rửa tai lắng nghe.”
Đứa nhỏ này, càng sủng nàng ta, thì tính tình càng trở lên nghịch ngợm.
Thái hậu lắc đầu, nhìn Khỏa Sương: “Được rồi, chút tâm tư kia của ngươi, ai gia còn nhìn không ra sao? Muốn nói ngươi ngốc, nhưng so với ai ngươi cũng thông minh hơn, ngươi còn có thể dùng chút thông minh này trên người ai gia đấy.”
Khỏa sương cười, bóp vai đấm lưng cho thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Trong lòng nô tỳ coi ngài là tổ mẫu nhà mình rồi, mặc dù thân phận nô tỳ hèn mọn, nói như vậy đúng là đại nghịch bất đạo, là phạm thượng, nhưng nô tỳ không dám dối gạt ngài.”
Khỏa Sương là con gái của huynh trưởng thái hậu và thông phòng sinh ra trong phủ Đậu quốc công, bởi vì quốc công phu nhân rất lợi hại, Đậu quốc công sợ nữ nhi này không được chào đón trong phủ, nên đưa nàng ta vào cung, để thái hậu nuôi dưỡng.
Tuy trên danh nghĩa, Khỏa Sương chỉ là đại cung nữ bên cạnh thái hậu, nhưng thân phận đặc thù, ở Từ Thọ cung vẫn luôn được tôn trọng.
Thái hậu sinh được đại hoàng tử, vốn tưởng rằng có thể nâng đỡ nhi tử lên làm hoàng đế, bản thân cũng được hưởng phúc, nào ngờ đại hoàng tử si mê sơn thủy trùng cá, không màng quốc sự, suốt ngày chỉ biết vẽ tranh viết chữ, phương diện trị quốc thật sự không thể nói là tạm được.
Cũng bởi vì nhi tử không chịu tranh giành, bà ta chuyển hết yêu thích lên người Khỏa Sương, yêu thương nàng ta như nữ nhi ruột của mình.
Bà ta cũng không có chuyện gì phải giấu diếm Khỏa Sương, thế là cười rồi điểm một cái lên trán nàng ta: “Trước đây vài ngày, hoàng thượng rất siêng đến chỗ Thục Nghi, ngươi có biết là vì sao không?”
Lúc đầu Khỏa Sương có chút không hiểu, vấn đề này có liên quan gì đến cung nữ kia? Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, nghi hoặc đã được giải đáp.
Nàng ta mỉm cười hỏi thăm: “Chẳng lẽ hoàng thượng vừa ý tay nghề của Dung Chân?”
Thái hậu vừa lòng gật đầu: “Thục Nghi nghĩ có nha đầu kia, thì có thể lưu được hoàng thượng, nhưng nếu bản cung cũng nhìn trúng tay nghề của nha đầu kia thì sao?”
Khỏa Sương nói: “Nương nương là mẫu hậu của hoàng thượng, cũng là trưởng bối của Thục Nghi, làm sao lại có đạo lý vãn bối tranh giành với trưởng bối được?”
Không phải là lý do này sao? Thái hậu đúng là tính toán như vậy, Thục Nghi muốn mượn Dung Chân để được sủng, vậy bà ta liền biến Dung Chân thành người của mình, dù sao cũng không thể để người của thái phi có cơ hội lợi dụng được.
Những năm gần đây, thái phi có vẻ an phận thủ thường, suốt ngày ăn chay niệm phật, dốc lòng hướng thiện, nhưng bà ta không tin nữ nhân kia lại an tĩnh như vậy, nguyện ý thua kém người khác. Năm đó các bà đã tranh ngôi vị hoàng hậu thế nào, nữ nhân kia làm sao có thể dễ dàng chết tâm được.
Nhưng lúc thái hậu đang cảm thấy hài lòng với tính toán của mình, thì quản sự Từ Thọ cung, Thư Oánh cô cô có việc bẩm báo, nghe nói có người ở phủ Nội Thị đã đến Nguyên Hi điện dẫn Dung Chân đi rồi.
Sắc mặt thái hậu trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Oánh buông mắt xuống, nói: “Nô tỳ nghe nói, là Chiết Phương cư phái người đến chỗ hoàng thượng, nói gần đây thân thể thái phi đau ốm, không muốn ăn, nhưng mấy ngày trước Thục Nghi nương nương lại đưa chút đồ ăn đến Chiết Phương cư, vậy mà khẩu vị của thái phi lại tăng lên…”
Nghe đến đây, thái hậu giận tím mặt, trong lòng phỉ nhổ.
Quả nhiên nữ nhân kia vẫn muốn đấu một trận với mình!
Sắc mặt bà ta u ám, vỗ mạnh lên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy: “Bãi giá đến Hoa Nghiêm điện, ai gia muốn xem, hoàng thượng sẽ hướng về mẫu hậu ta, hay là nữ nhân kia!”
Cứ như vậy đi thẳng đến Hoa Nghiêm điện, tuy trong lòng tức giận, nhưng thái hậu dù sao cũng là thái hậu, không phải gặp hoàng đế sẽ trực tiếp nói: “Ai gia muốn cung nữ kia, ngươi nghe theo thái phi, hay là thỏa mãn người mẫu hậu này!”