Đêm nay trôi qua chậm rãi, ngày thứ hai thái phi không để nàng làm việc gì, ngược lại Thu cô cô đến phòng nàng, tay cầm quần áo mới, ở trên cùng còn đặt một hộp phấn trang điểm.
“Nương nương muốn ta đến giúp ngươi trang điểm cẩn thận, cô nương vốn dĩ đẹp từ trong bụng mẹ, như thế chỉ cần trang điểm vào, chẳng phải là sao trên trời sao?”
Thu cô cô vừa nói, vùa trang điểm cho nàng, tô mày nhẹ nhàng, phấn hồng đánh nhẹ, môi đỏ khẽ mỉm, tóc đen buông dài……cuối cùng khoác lên người áo gấm hồng phấn, tuy Thu cô cô hầu hạ thái phi nhiều năm, đã gặp không ít chủ tử, cũng không khỏi liếc nhìn vẻ đẹp của Dung Chân.
Mày như núi xa, môi tựa hồng hạnh, tóc đen tựa mực, mắt trong như nước.
Người con gái trước mặt cho dù là cung nữ trang điểm, nhưng khỏi giấu được nhan sắc rung động lòng người, dáng vẻ xinh xắn ấy ở trong cung cũng vẫn duyên dáng yểu điệu, nhưng đặc biết nhất là hàm ý trong đôi mắt của nàng, tựa có sầu não, tựa có e thẹn, như vực sâu, như sương mờ.
Vẻ đẹp của nàng thật sự không phải tinh tế như ngũ cung, mà là một dòng hàm ý và linh khí, phi tần trong cung không ai có được.
Thu cô cô đưa Dung Chân đến tiền điện, sau khi thái phi cầm tách trà lên nhìn thấy nàng ấy, cũng mãi chẳng đưa trà lên miệng.
Cuối cùng, thái phi mỉm cười dịu dàng hòa nhã, cầm tay nàng ấm áp nói. “ Ai gia thích ngươi như vậy cũng chẳng oan, quả thực là người làm ra từ ngọc.”
Nếu như Dung Chân trước đây, e rằng sẽ ung dung tập thái cực quyền cùng thái phi, chỉ là Dung Chân bây giờ, cũng không muốn tùy ý ứng phó với bà ta một chút nào.
Nhớ đến chuyện có thể xảy ra tối nay, nàng cười chẳng được.
Thật vậy, màn đêm như hẹn mà đến, ở ngoài điện sau khi tiếng thái giám truyền vào, Dung Chân biết, thời khắc bản thân không mong đợi nhất của cùng cũng đến rồi.
Bóng dáng hoàng thượng từ màn đêm trầm lặng bước vào Chiết Phương Cư sáng trưng đèn đuốc, từng chút từng chút rõ ràng hiện ra trước mắt.
Sau đó--------
Sau đó ánh mắt của Dung Chân dừng lại trên gương mặt của hắn.
Lông mày lưỡi mác cong lên ẩn vào làn tóc mai, mắt đen như biển đêm, ấn đường có một vệt lõm mờ mờ, nhưng chỉ cần chau mày, đã có thể hiện ra một hào sâu nghiêm ngặt.
Không phải là một khuôn mặt ưu tú tinh tế, thậm chí còn lộ ra vẻ mệt mỏi , nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xé tan màm đêm, đủ để nhìn thấu tất cả những thứ tối tăm.
Người đàn ông đó sắc mặt trầm lặng, tựa trời đêm mênh mông bát ngát, không chút giao động.
Là hắn?
Người đã gặp ở điện Nhược Hư?
…..Hắn là hoàng thượng?
Ánh mắt của Cố Uyên lập tức đã thấy nàng, sắc bén khó cản, đâm thẳng lòng người.
Dung Chân bỗng chốc nhận ra bản thân phạm sai lầm nghiêm trọng, ngạc nhiên liền cúi đầu xuống, vờ như ung dung nhìn đôi giày thêu của mình, trong thâm tâm nghĩ không biết hoàng thượng có tính toán với nàng không.
May mà Cố Uyên bước vào trong điện, chỉ gật đầu mỉm cười với thái phi nói, “Nhi thần đã gặp thái phi.”
Dung Chân đỡ thái phi nhìn về phía Cố Uyên bước đi, cười hiền từ, “ Hoàng thượng tới rồi à? Mau vào đây, bên ngoài gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
Bước tới trước mặt Cố Uyên, trong lúc Dung Chân đang miệt mài nhìn xuống nền nhà cố gắng giảm bớt sự tồn tại, thái hậu đột nhiên quay đầu nhìn nàng, vui vẻ hòa đồng nói, “Dung Chân, xuống bếp làm vài món mà ngày thường ngươi làm mang lên đây, ai gia muốn để hoàng thượng nếm thử tay nghề của ngươi.”
Lông mi của Dung Chân rung nhẹ vài cái, cúi người hành lễ, nói , “ Nô tỳ tuân chỉ.”
Mọi người trong phòng đều nhìn nàng, nhưng chân của nàng đã lùi đi trong cô thức, xoay người hướng về phía nhà bếp.
Ước chừng chỉ là mới bắt đầu, nàng đã lo lắng vô cùng.
Nhưng sau khi lo lắng, nỗi buồn càng phức tạp như thủy chiều ập đến.
Nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không có gì đáng để Thục Nghi cho rằng có thể giúp nàng có được ân sủng của hoàng thượng? Lại chẳng có gì đáng để thái phi hao tổn tâm sức để đưa nàng đến trước mặt hoàng thượng?
Đắng cay, thê lương, oan ức, oán hận… Tất cả cảm xúc đều hiện lên trong tâm trí nàng, nàng muốn khóc, muốn cười, cuối cùng nàng chỉ có thể tiếp tục giống như người gỗ, ai bảo gì làm nấy.
Trong bếp, nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chắc hẳn thái phi sớm đã sắp đặt tất cả, chỉ đợi nàng thực hiện.
Từ giây phút bước vào bếp, đến bày đồ vào mâm mang vào đại điện, nàng đã không biết bản thân vì sao đã làm xong tất cả, tất cả hành động đều máy móc, đầu óc trống rỗng.
Nhưng lúc này, nàng chợt nảy ra một ý nghĩ nực cười------Phó Dung Chân, ngươi buồn gì chứ? Làm người phụ nữ của hoàng thượng còn đáng sợ hơn làm nương tử của thái giám sao? Ngươi đến sự áp bức đó mà cũng buồn, nếu bây giờ đặt trước mặt ngươi là quyền thế không phải bài vị, ngươi còn già mồm gì nữa?