Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cung Nữ Thượng Vị Ký

Chương 3: Sống lại (3)

Chương 3: Sống lại (3)

Nhóm dịch: Fulybook



Sau đó tay của hắn chạy đến địa phương tư mật nhất, địa phương mềm mại non nớt như vậy là nơi hắn muốn yêu thương đã lâu nhưng không thể. . . . . . Dưới ánh mắt say mê, hắn tăng sức, ngón tay xuyên qua cấm địa yếu ớt nhất.

Dung Chân không còn sức để kêu nữa, nàng cắn chặt môi, màu sắc oánh nhuận bình thường nay bị sự tái nhợt thay thế, thậm chí còn chảy máu .

Nàng chỉ biết, ấn tượng tốt đẹp nhất đối với thế giới này đã tan biến từ sau đêm nay.

Phúc Lộc nhìn sắc mặt trắng bệch của người dưới thân, đôi môi rỉ máu, sợ xảy ra án mạng, chỉ đành phải tức giận xoay người bỏ đi.

Dung Chân nhanh chóng mặt lại quần áo, bước ra cửa phòng, từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh.

Chỉ là nàng vừa rời khỏi căn phòng kia, liền chạy theo hướng ra ngoài cung, mà Phúc Lộc nhìn phản ứng bất bình thường của nàng, phái người theo dõi, lại phát hiện ra ý đồ chạy trốn của Dung Chân.

Vì vậy mới có một màn kia.

Suốt 16 năm an ổn trong cuộc đời Phó Dung Chân, dù có nghèo khổ, có tầm thường nhưng nàng luôn làm chủ chính mình, mong đợi sớm ngày xuất cung đoàn tụ cùng người nhà.

Nhưng hôm nay không chỉ có kế hoạch bị phá vỡ, người bị cuốn vào nước xoáy, mà cả tính mạng cũng mất luôn.

Trong hồ lạnh lẽo, nước thi nhau tràn vào miệng mũi, nàng cảm thấy mình như một con búp bê bằng vải rách mất đi ý thức, bị một lực hút mạnh kéo xuống đáy hồ.

Cảm giác hít thở không thông từ từ tràn khắp cơ thể, nàng hé miệng liều mạng muốn hô hấp, lại bị sặc nhiều nước hơn.

Cứu mạng.

Cứu mạng.

Loại khổ sở này bị kéo dài vô hạn, cuối cùng nàng buông xuôi nhắm nghiền mắt.

Giống như đã qua một trăm năm vậy, có người lay lay vai nàng.

"Tỉnh dậy, Dung Chân, mau tỉnh lại!" Nàng nghe có người gọi tên mình.

Mí mắt giống như bị đổ chì, nặng đến mức không mở ra được.

"Này, nhanh lên , định nằm trên giường giả chết sao? Lát nữa Thoa Nghi cô cô tới, ngươi sẽ biết tay!" Âm thanh kia vẫn còn tiếp tục, thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng kêu của chim hoàng oanh.

Dù vô cùng không tình nguyện, rốt cuộc nàng cũng mở mắt ra.

Gian phòng đơn sơ, ánh sáng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, còn có. . . . . .gương mặt phóng đại của Châu Ngọc.

"Này, đồ lười nhà cô, có biết hôm nay là ngày gì không? Tiết Đoan Ngọ, hôm nay là tiết Đoan Ngọ đó! Sao cô dám ngủ nướng hả?"

Tiết Đoan Ngọ?

Hôm nay là. . . . . . Tiết Đoan Ngọ?

Dung Chân ngây ngốc nhìn chằm chằm Châu Ngọc, hồi lâu vẫn chưa thể hồi hồn.

Trong đầu hiện lên những hình ảnh trước khi chết, đêm đó, Phúc Lộc hung ác thúc ép, bóng đêm vô tận đến nghẹt thở, cùng với. . . . . . nước hồ không ngừng sặc vào miệng mũi nàng.

Sự sợ hãi bất lực lúc đó giống như vẫn đang tồn tại giãy giụa trong cơ thể. Nhưng lúc này nàng vẫn an ổn nằm trên giường, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, sáng loáng đến chói mắt.

Không phải nàng là đã chết rồi ư?

Sao giờ lại ở đây?

Châu Ngọc bị dáng vẻ của nàng hù dọa, chần chờ đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, "Dung Chân? Dung Chân? Cô bị sao vậy?"

Sau một khắc, người còn đang sững sờ ngồi bật dậy, bắt lấy tay Châu Ngọc, chăm chú nhìn nàng ta: "Hôm nay thật sự là tiết Đoan Ngọ?"

Châu Ngọc bị câu hỏi của nàng làm ngạc nhiên, vừa lo lắng vừa mờ mịt giãy tay ra, đặt lên trán Dung Chân: "Kỳ quái, không sốt mà, sao lại nói như mê sảng vậy chứ. . . . . . Hôm nay không phải tiết Đoan Ngọ còn có thể là ngày gì? Chẳng lẽ cô đã quên nửa tháng nay Hoa Nghi cô cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này sao? Đây chính là ngày quan trọng nhất trong mùa hè đó, hoàng thượng thiết yến trong cung chiêu đãi quần thần, thượng thực cục chúng ta phải chuẩn bị chu toàn không được để xảy ra sơ sót . . . "

Châu Ngọc bắt đầu lải nhải, ở phương diện này trí nhớ của nàng ta vô cùng tốt, gần như lặp lại lời của Hoa Nghi cô cô hết một lần.

Nhưng Dung Chân chẳng nghe vào được nửa chữ, chỉ lặng yên ngồi đó, vừa mờ mịt lại vừa khiếp sợ.

Nói như vậy, chẳng những nàng không có chết, còn sống lại vào nửa tháng trước?

Tiết Đoan Ngọ, cũng chính ngày này, nàng đụng phải Phúc Lộc, cũng là nguyên nhân khiến nàng sau này chết thảm. . . . . . Nhưng hôm nay nàng sống lại, sao lại như thế được chứ?

Nàng thật sự có cơ hội thay đổi số mạng của mình sao!

Dung Chân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cẩn thận ngăn đi từng giọt lệ đang trực trào ra.

Hôm nay thượng thực cục quả thật bận rộn đến rối loạn, tất cả mọi người khẩn trương chạy tới chạy lui , hận không thể mọc thêm ra được tám đôi tay.

Dung Chân là cung nữ phụ trách nấu canh, trời nóng bức còn phải mặc cung trang thật dầy đứng ở lò trước không ngừng quấy, hơi nước hun mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi cũng từng giọt lăn xuống.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch