Nhưng giờ đây trông dáng vẻ của Dư Phụng lại đôn hậu hiền hoà, hơn nữa còn rất quan tâm đến Dư Dung: “Tứ muội trở về từ bao giờ? Đáng tiếc huynh ở tại nhà bạn đồng môn nên không biết muội về.”
Lần này Dư Phụng còn dẫn hai người bạn đồng môn của hắn theo cùng, một người họ Ngô, vóc dáng rất cao. Người còn lại có dáng người trung bình, họ Chung.
Dư Dung tránh hẳn đi. Càng sinh hoạt lâu ở cổ đại, nàng càng hiểu cần phải tị hiềm.
Dư Dung tránh ra ngoài và sang bên Trương thị. Trương thị đang tất bật dưới bếp. Theo lý thuyết thì Lý thị cũng phải bận rộn, nhưng con người Lý thị chỉ bằng lòng khoe khoang chứ không sẵn lòng làm chuyện có ích.
“Đằng trước náo nhiệt hơn nhiều, sao con lại vào đây?” Trương thị hỏi.
“Do tam ca dẫn theo hai người bạn đồng môn đến đây nên con tránh mặt.”
Thấy con gái mình chẳng hề để tâm, lòng Trương thị thầm than con gái thật thà, nhưng mặt khác lại tự hào vì biết con mình giữ lễ với người khác.
“Con làm thế là rất tốt, nương đã nói nữ nhi của nương càng lớn càng hiểu chuyện mà, biết lễ nghĩa liêm sỉ. Không giống vài người chẳng hề biết xấu hổ.”
Dư Dung không hiểu: “Sao nương lại nói thế?”
...
“Có điều Dư Mai kia chẳng biết liêm sỉ, mỗi lần Ngô công tử và Chung công tử người ta đến, con bé sẽ bám riết bên cạnh. Đúng là mất mặt.” Trương thị từng nghe Điền thị nói rằng Dư Mai còn lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông ở trấn trên. Giờ nhìn điệu bộ của con gái nhà mình, chẳng khác gì người trên trời kẻ dưới đất.
Hai mẹ con đang thì thầm nói chuyện với nhau thì Dư Quyên khóc lóc đi vào nói: “Tam thẩm nương, Dung tỷ, không thấy tỷ ta đâu cả…”
Ngày đại hỷ lại xảy ra chuyện này thì chẳng hề là chuyện nhỏ. Trương Thị và Dư Dung đều ngạc nhiên.
Dư Dung bèn hỏi: “Đã đi tìm ở bên ngoài chưa?”
Dư Quyên thút tha thút thít đáp nơi nào cũng đã tìm rồi.
Dù Dư Dung vẫn chưa quen với tình hình trong thôn, nhưng vẫn cảm thấy rất thắc mắc. Dư Quyên không thấy tỷ tỷ nhà mình đâu, sao lại chạy đi tìm chi trưởng.
“Để tỷ đi gọi Tiểu Thụ đến, muội đi hỏi thử các ca ca khác xem, để họ ra ngoài tìm.”
Tức khắc Dư Quyên không còn ấn tượng tốt về Du Dung nữa, cảm thấy Dư Dung thật vô tâm, nàng ta chạy nhanh ra ngoài. Trương thị kéo Dư Dung lại nói: “Con không cần đi, nương đi tìm ngũ thẩm của con, con ở đây canh lửa cho nương.” Trương thị nghĩ như vậy, bèn đi ra bên ngoài bảo Dư Thụ gọi Dư Tùng đi tìm người.
Dư Thụ bước đến nép bên cạnh Dư Dung: “Ngũ thẩm lại trốn rồi, chuyện gì cũng để nương làm.”
Dư Dung xoa đầu cậu bé: “Sáng nay đệ chưa ăn no phải không? Mứt lê của hôm nay đã uống chưa?”
Lúc Dư Thụ vừa được sinh ra, điều kiện rất kém, bởi vậy Dư Thụ gầy gò nhỏ thó, còn vì cảm mạo mấy năm trước mà thường xuyên ho khan.
“Uống rồi. Tỷ, lúc sáng đệ ăn bánh bột ngô rồi, ăn kèm với sữa.” Lương thực do nhà làm, ví dụ như bánh bột ngô này thì bà cụ Dư sẽ không cho chi thứ ba ăn. Nhưng giờ Trương thị quản bếp, không tuồn chút gì đó cho con nhà mình ăn, bà chắc chắn sẽ quẳng gánh đi.
Điền thị chỉ mang thai thôi mà thật sự xem mình là ông trời, chú năm yêu thương bà, người khác lại sẽ không giúp bà làm việc.
Dư Dung cười nói: “Như vậy cũng tốt, đệ đừng đi nữa, cứ đứng đấy. Ngoài kia ầm ĩ như vậy, đợi khi tân nương tử sắp xuất môn thì đệ ra.” Nhà các nàng đâu phải người của chi thứ hai, ngày nào cũng chịu hiếp đáp.
Trương thị cũng không thể ra ngoài quá lâu, một chốc đã quay lại, lúc bà trở về liền nói với Dư Dung: “Hương Hương này không biết đã tin tà đạo gì, mà đi nhảy hồ, được Vương Đại Toàn trên núi cứu được. Ca con bảo nhị bá con sang rồi, thế mà cũng thành được một mối nhân duyên.”
Thật ra tâm tư kia của Dư Hương Hương, người lớn ai cũng rõ, nhưng chuyện này cũng do bản thân gây ra. Triệu thị vì thanh danh hiền lương, mà để cho con cái của mình chịu tủi.
“Dù sao cũng là cứu, sao phải lấy thân báo đáp?” Dư Dung không hiểu.
Trương thị cười nói: “Nếu không ở với nhau, người ta mới lời ra tiếng vào. Hơn nữa Hương Hương còn không có của hồi môn, tuổi lại lớn. Vương Đại Toàn là thợ săn trên núi, mặc dù không có ruộng, nhưng mùa đông người ta lại có con mồi, cuộc sống cũng rất ổn định. Nhị bá của con cũng nghĩ như vậy.”
Trong hôn lễ của Dư Đào lại xảy ra chuyện như vậy, bà cụ Dư dù có oán hận Dư Hương Hương là yêu tinh hại người, nhưng nào có thể nói gì.
Dư Dung, Dư Mai và Dư Liễu kéo nhau trốn sau cửa. Mỗi anh chị em đều được nhận một bao lì xì. Dư Thụ nhận được bao lì xì bèn đặt vào trong lòng Dư Dung, để nàng cầm.
Dư Hương Hương nằm trong phòng, khuôn mặt lem nhem nước mắt. Lúc đầu ông hai Dư đi tìm bà cụ Dư lấy tiền mua thuốc, nhưng bà cụ Dư là người nhẫn tâm bực nào, dù là một cắc cũng không cho.