Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn

Chương 19: 19

Chương 19: 19

Nếu nói người Dư Dung không thích nhất là ai thì đó chính là bà Điền thị này. Bà có một gương mặt thành thật nhưng thực tế lại là một kẻ tiểu nhân.

Mỗi ngày toàn mách lẻo, lười biếng, giở thủ đoạn, không chịu được việc thấy người khác sống tốt hơn mình.

Bà cụ Dư đang định giơ tay đánh người thì bị Dư Tùng giữ chặt lại, bà cụ Dư thở hổn hển nói: “Đồ không biết xấu hổ, ngươi tưởng các ngươi định làm gì mà ta không biết sao? Muốn ở riêng à, nằm mơ đi! Ta nói cho các ngươi biết, có giỏi thì đừng có lấy một thứ gì hết, ta lập tức đồng ý cho các ngươi đi luôn!”

Trương thị cười khẩy: “Đây chính là nương nói đấy nhé?” Người của chi thứ ba nhà họ Dư rất rõ ràng, cho dù thực sự phân nhà, nhà họ Dư cũng không cho chi thứ ba được gì.

Hơn nữa việc bà cụ Dư chuẩn bị bán ruộng đã bị Dư Tùng cho người đi nghe ngóng, dù sao nếu không được chia cái gì thì không bằng làm to chuyện một lần.

Đột nhiên có mấy người thích hóng chuyện chạy tới, bà cụ Dư cũng bất chấp luôn. Bà ta không thể cứ để chi thứ ba vẫn tiếp tục khiêu khích đến quyền uy của bà ta. Hơn nữa, nếu đuổi chi thứ ba đi rồi lại mắng chúng là không hiếu thảo, sau này con cái của chi thứ ba muốn nổi bật cũng khó chứ?

Bà ta làm mẹ chồng, việc gây khó dễ cho con dâu là một điều cực kỳ hợp tình hợp lý.

Bà cụ Dư nói với mọi người: “Đứa con dâu thứ ba này của ta rất bất hiếu, bình thường vẫn luôn đối chọi với ta. Ta vốn nghĩ đợi Phụng Nhi có tiền đồ rồi sẽ cho họ cùng hưởng phú quý, nhưng con đàn bà chết tiệt này không chịu nghe lời ta. Một khi đã như vậy ta sẽ phân nhà bọn họ ra.”

Trương thị cũng không phải người dễ bị bắt nạt: “Nhà ai giống được nhà chúng ta, vợ chồng lão đại không chịu làm gì, thím hai thì cả ngày nằm trên giường, vợ lão Ngũ thì suốt ngày sai khiến chị dâu là ta đây. Nhà chúng ta đã làm điều gì có lỗi với người khác sao, mỗi ngày tất cả việc nặng nhọc đều là chúng ta làm. Toàn bộ đồ dùng ăn mặc của nha đầu Dư Bội kia đều như tiểu thư, con gái nhà ta chính là rơm là rác sao. Hiện tại nói cho rõ ràng, hôm nay ngài tuyệt tình như vậy, ngày khác ngài cũng đừng muốn chúng ta làm chuyện này chuyện kia. Chúng ta cái gì cũng không có hết!”

Ông ba Dư ôm đầu ngồi ở một bên. Ông không muốn phân nhà, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con cái chịu khổ. Kể ra thì ông và Trương thị đều là người có năng lực, con cái sinh ra cũng đều có sở trường riêng. Nhưng ông đến một xu cũng không có trong tay, việc này cũng thật có một không hai ở thôn Sa Hà.

Lúc này việc phân nhà là chuyện lớn, bởi vì chỉ cần phân riêng một nhà chi thứ ba ra, bà cụ Dư còn nói không cho bất cứ thứ gì được.

Nhưng thật ra có người còn nói được một câu công bằng: “Đều là con của bà, sao phải nặng bên này nhẹ bên kia, đến cả một mẫu ruộng bà cũng không chịu chia.”

Ông cụ Dư và bà cụ Dư rất chướng mắt đám nổi loạn chi thứ ba này. Bà cụ Dư còn giữ vững ý định: “Ta cũng không cần bọn họ dưỡng lão, đương nhiên ta cũng không chia thứ gì cho họ hết.”

Điền thị ôm bụng cười trong nhà, nói với ông năm Dư: “Để Bội Nhi đến ở chỗ của chi thứ ba, ta thấy giường chi thứ ba ngủ rất ấm áp.”

Ông năm Dư cũng lắc đầu: “Ta nói tam ca, tam tẩu đúng là ngốc. Phụng Nhi có tiền đồ vậy mà còn muốn tách ra.” Điền thị ở bên cạnh cười đùa trên nỗi đau của người khác.

Mùa đông ở nông thôn rất lạnh. Đến cả Trương thị cũng không nghĩ tới việc phân nhà lại xong nhanh đến vậy. Ông ba Dư tự nhận mình là người hiền lành cũng không tránh được tranh cãi với Trương thị.

Dư Tùng giữ chặt ông ba Dư lại: “Cha, cha không biết bà định bán ruộng sao? Lại còn đến chỗ chú tư lấy tiền, nhưng nhà chú tư là do thím tư quản lý, hơn nữa chú tư ra biển rồi...”

Ông ba Dư là một kẻ rất sợ sự thay đổi, thay đổi cái gì cũng không chịu nổi. Nếu bên cạnh chỉ có Trương thị thì ông ba Dư không muốn thay đổi, nhưng đã có Dư Tùng và Dư Dung. Đặc biệt là Dư Tùng vẫn luôn muốn thoát ly cái nhà này.

Bà cụ Dư ôm Dư Bội trong lòng, Tiểu Lý thị đi vào từ bên ngoài, đang cầm đậu phộng bóc ăn. Cái miệng kia hoạt động liên tục không ngừng: “Bà à, bên thím ba nói lấy nửa lượng bạc ra mua lại nhà đất bên cạnh nhà Lâm tú tài. Chú ba và Dư Tùng đang bận sửa lại nóc nhà.”

Bà cụ Dư nói thầm: “Ta đã nói là hai vợ chồng lão tam giấu của riêng mà...”

Nhưng bà ta cũng rõ ràng trong lòng, nếu hai vợ chồng lão tam thực sự có tiền cũng không thể chỉ mua nhà đất, lại còn là cái nhà lụp xụp rách nát.

Nhưng Trương thị nhìn trúng chỗ này cũng có nguyên nhân cả. Không sai, ở nông thôn với sáu bảy lượng bạc là có thể làm được một căn nhà ngói chắc chắn, nhưng vừa ở riêng đã lấy ra được nhiều tiền như vậy khó tránh việc khiến người ta cảm thấy hai người bọn họ tích của riêng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch