Vợ tú tài mặc bộ quần áo bằng vải nhung, mặc dù đã rất cũ nhưng nhìn qua vẫn rất ngay ngắn.
Nghe nói trước kia khi Lâm tú tài thi đỗ, vợ tú tài cũng từng coi thường mọi người.
Sau đó bởi vì Lâm tú tài bị què mà quay về thôn Sa Hà, cuộc sống rất khổ sở. Nhưng lưng của vợ tú tài vẫn thẳng tắp, quần áo dù có miếng khâu vá cũng luôn tỉ mỉ cẩn thận, quả thực là một người rất kiêu ngạo.
“Ta đến xem một chút, mấy người các ngươi dọn dẹp gọn gàng thật đấy.”
Vợ tú tài vừa vào đã nhìn thấy Dư Tùng chuẩn bị đầy đủ đồ để sửa chữa một số đồ dùng, bà ta thầm nghĩ “chỉ có một thân sức lực”.
Trương thị bật cười: “Đừng nói như vậy, ngài mau vào ngồi đi, Dung Dung đi rót trà.”
Dư Dung lấy một ít đường mạch nha cho vào trong chén, cho thêm nước nóng rồi mang đến đưa cho vợ tú tài.
Vợ tú tài âm thầm quan sát Dư Dung, trong lòng lại gật đầu hài lòng. Nghèo chút cũng không sao, có thể nhận thấy đây không phải một cô thôn nữ bình thường.
Bà ta vừa nghĩ vậy, thái độ cũng càng thân thiện hơn, còn chủ động bắt chuyện: “Qua nguyên tiêu chúng ta sẽ đến trường, lúc đó chúng ta ngồi xe bò để di chuyển. Nếu các ngươi muốn đưa Tiểu Thụ đến trường thì không bằng đi cùng chúng ta luôn.”
“Có chuyện tốt vậy sao? Cảm ơn ngài.” Trương thị tuy có khôn khéo, nhưng là một nông phụ, bà đương nhiên kính trọng sư trưởng.
Sau này Dư Thụ còn phải đi theo Lâm tú tài đọc sách, Trương thị chỉ cho là vợ tú tài có tính cách nhiệt tình thôi.
Lúc này vợ tú tài mới hài lòng rời đi.
Mãi đến tối ông ba Dư mới trở về, bữa tối là cải trắng luộc chín nhừ và con cá chưa ăn hết từ bữa trưa, người một nhà ăn rất thỏa mãn.
Trương thị thấy ông ba Dư trở về thì vội vàng đi lấy bát: “Còn chưa ăn cơm đúng không? Ta biết ngay bọn họ sẽ không giữ ông ở lại ăn cơm mà.”
Ông ba Dư bị lạnh đến môi tím tái, lúc này còn đang run cầm cập.
Dư Dung thì nói: “Sao đến giờ cha mới về vậy?”
Trương thị lấy bát múc canh cá cải thảo ra rồi lại lấy cơm, chỗ gạo này vẫn do Trương thị đi mượn.
Dù sao thì cả nhà đều có thể ăn no cơm, cũng đã không tệ rồi.
Ông ba Dư nhìn thấy cơm lập tức và vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Lão tứ gặp xui xẻo, vốn rời bến một chuyến định kiếm tiền mang về nhà, ai ngờ thuyền kia lại bị chìm.”
“Cả lão tứ và đệ muội đều đặt hết gia sản vào đấy, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ hết xuống biển, lại còn phải đền tiền. Hiện tại không nói đến tiền trong nhà đều mang đi bồi thường hết sạch, ngay cả tòa nhà lẫn đất đai đều đền vào vào đó rồi nên giờ mới quay về.”
“Về nhà thì nương của ông nói cái gì?” Trương thị không tin bà cụ Dư bỗng tốt tính như vậy.
Ông ba Dư có một điểm xấu chính là không giấu được chuyện gì, nói ra toàn bộ câu chuyện: “Chú tư lấy tất cả tiền xu trên người cho Đậu Xanh. Nương nói giúp họ dựng một túp lều tranh, muốn bọn họ đưa tiền cho chú năm. Thím tư không muốn, vẫn còn đang cãi nhau ở bên đó...”
Chuyện thuyền vỡ cũng có mấy bên nhìn chằm chằm. Trương thị tin tưởng lần này Vương thị trở về thì chắc chắn là cùng đường rồi, không thể lộ ra tài sản được. Nhưng đối với cách làm của bà cụ Dư thì bà thực sự rất thất vọng đau khổ: “Ông cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe. Năm đó nhà ông có thể xây được căn nhà lớn kia cũng bởi vì chú tư đến nhà họ Vương ở rể. Lấy nhiều tiền của người ta như vậy, hiện giờ người ta cùng lắm là trở về vài ngày tránh nạn, mà nương của ông cũng không đồng ý ư?”
“Chúng ta đừng quản việc này nữa, chú tư cũng là người mồm miệng lanh lợi. Vẫn nên nghĩ chuyện mấy ngày nữa có họp chợ hay không đi!”
Nhưng ngươi không tìm người khác không có nghĩa là người ta sẽ không tìm đến ngươi, ví dụ như chú tư vừa mới về nhà kia.
Ông ta có vẻ ngoài xuất chúng, ít nhất phải đẹp hơn người trong thôn Sa Hà, cũng biết nói chuyện, sẽ không vừa thốt nên lời đã khiến cho người ta chán ghét giống như chú năm.
“Tam ca, đất bên cạnh mọi người có người sở hữu rồi sao?”
Ông ba Dư thuận miệng trả lời: “Chúng ta mua lại nó.”
Trương thị thông mình chút, lập tức nói xen vào: “Đứa nhỏ nhà chú tư bao lớn rồi? Đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”
Ông tư Dư ho khẽ một tiếng: “Hai con gái nhà đệ thì một đứa mười ba tuổi, một đứa mười tuổi. Đây là đứa lớn nhà huynh à?”
Ông ta chỉ và Dư Tùng và hỏi.
Dư Tùng gọi một tiếng “Chú tư”.
Nhưng ông tư Dư sẽ không dễ bị chuyển hướng đề tài như vậy: “Đệ nghĩ huynh đệ chúng ta ở chung một chỗ thế nào? Đệ sẽ dựng một cái phòng cỏ tranh ở bên cạnh các huynh. Đợi khi đệ kiếm lại được tiền sẽ trả lại cho huynh.”
Ông ba Dư sao có thể làm chủ được? Trương thị chắc chắn sẽ không đồng ý.