Ngay khi cả nhà vừa nhìn thấy ngôi nhà này đều cảm thấy yêu thích. Dư Tùng và Dư Dung đã từng phiêu bạt bên ngoài càng cảm thấy vui vẻ. Trương thị biết là tiền của con gái, cũng trưng cầu ý kiến của nàng: “Dung Dung thấy thế nào?”
Dư Dung cũng không dám làm chủ, chỉ nói: “Con nghe cha nương.”
Những người lớn suy nghĩ càng chu đáo kín kẽ, ông ba Dư lại hỏi người môi giới: “Những người ở gần đây là người ở đâu?”
Người môi giới giới thiệu: “Ở đây đa số là nhà người già ở, đi ra phía trước thì có chợ, đi thêm nữa là đường lớn. Cho dù là đi Hồ Dương hay Lâm An đều đi qua con đường này.”
Ông ba Dư cùng Trương thị lại đi ra bên ngoài nhìn một chút. Đúng như người môi giới nói, Trương thị cũng không dây dưa, nhanh chóng quyết định thuê căn nhà này. Người môi giới dẫn chủ nhà tới ký tên cho thuê, chia thành hai bản. Trương thị giao sáu trăm đồng tiền lớn, ba trăm đồng tiền cọc, ba trăm đồng tiền lớn thuê nhà.
Chỉ trong vòng một ngày gần như làm xong xuôi, Trương thị nhìn căn nhà cũng không quá bẩn thỉu, nhân tiện nói: “Nếu như thế chúng ta về nhà trước, đến lúc đó qua bên này ăn mừng năm mới.”
“Nương, mấy ngày nay là khoảng thời gian Thảo Phố náo nhiệt, chúng ta trực tiếp đi bán điểm tâm đi, cũng gần nơi này. Ca ca cũng tiện đi tìm cửa hàng.” Dư Dung không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.
Hôm nay Trương thị cũng biết được chỗ tốt của kinh doanh buôn bán, cũng không muốn dừng lại. Ông ba Dư càng trầm mê buôn bán, không chừng sau này ông còn có thể mua được nhà ở trong thành. Dư Thụ vừa nghe nói người cả nhà đều ở trong Thảo Phố, thằng nhóc lập tức kéo tay Dư Dung làm nũng: “Tỷ, ta muốn tới Thảo Phố ở chung với cả nhà, chờ ta được nghỉ để ca ca đi đón ta.”
“Đương nhiên là được, chờ thêm một năm nữa sẽ đón đệ tới Thảo Phố, nhưng đệ cũng phải giúp đỡ làm việc mới được.”
Những thứ linh tinh lặt vặt của chi thứ ba cũng không ít, nhưng nhà mình có xe đẩy tay nên cũng nhẹ nhàng hơn. Trương thị dứt khoát mang theo cả trứng giống, trong nhà còn mầm cây gì cũng mang đi, khóa cửa lớn chuẩn bị đi ra cửa. Hàng xóm cũ Chân ma ma đi tới nghe ngóng, Trương thị thản nhiên nói: “Tỷ cũng biết tình hình nhà chúng ta rồi đấy, cũng đi làm công. Nếu không cả nhà chúng ta không có một mẫu ruộng thì phải làm sao bây giờ?”
Người địa phương nếu không phải là bởi vì những chuyện khác cũng sẽ không chuyển đi. Nhất là cả nhà Trương thị không có lấy một mẫu ruộng. Dạo này muốn đi làm ruộng cũng không dễ dàng, cho nên Chân ma ma rất thương bọn họ, đồng thời lại cảm thấy mấy người bà cụ Dư thật là cay nghiệt với chi thứ ba.
Ông ba Dư và Trương thị đều là những người chăm chỉ chịu khó. Dư Tùng cũng ở nhà quét rác, chỉ có cô con gái Dư Dung thoải mái hơn một chút. Dư Dung thu dọn trong phòng. Căn nhà này xem như vừa vặn với một nhà năm người bọn họ. Mỗi người vừa đúng có một gian phòng, hơn nữa còn có một phòng để đồ linh tinh. Bởi vì trong tay Dư Dung có tiền, bèn nói Trương thị đi mua khung cửi cùng nàng. Thông thường, khung cửi chỉ cần bốn trăm đồng tiền lớn là được. Loại tốt hơn thì một lượng, khung cửi dệt nổi thì hai lượng, mà Dư Dung lại muốn mua khung cửi dệt nổi.
“Tuy bây giờ mua hơi đắt một chút, nhưng khung cửi dệt nổi có thể dệt được nhiều hoa văn họa tiết, dệt vải thường cũng rất đẹp.”
Trương thị không hiểu những thứ này, nhưng nghe con gái nói như vậy, bà lại thương con gái, không khỏi cười nói: “Trong tay con có tiền, con tự quyết định đi.”
Dư Dung quyết định mua khung cửi dệt nổi, lại mua sợi tơ, sau đó cùng Trương thị về nhà. Trương thị thấy Thảo Phố ồn ào náo nhiệt hơn trấn Ngự Hà rất nhiều, trong lòng vô cùng vui vẻ, có thể kiếm thêm tiền, về nhà cũng có thể mua thêm đất.
“Tiểu Thụ, qua đây chặt thịt với nương.” Trương thị sai bảo Dư Thụ.