Dư Dung tắm rửa xong đi ra, đúng lúc Trương thị bưng cơm lên bàn nhỏ trong phòng. Một đĩa khoai tây xào thịt, một đĩa trứng xào hẹ, một bát canh thịt miến. Người một nhà ăn cơm, Trương thị ngồi bên cạnh Dư Dung đau lòng nói: “Đợi bà con quay về, lại bảo bà ấy thêm phòng cho chúng ta. Nếu không ca ca con quay về cũng không có chỗ ở.”
Lúc nhỏ còn có thể chen chúc ở với nhau, nhưng hiện tại Dư Tùng đã mười sáu, Dư Dung mười bốn rồi. Chắc chắc không thể nào ở trong cùng một căn phòng được, nếu như mẹ chồng không đồng ý vậy thì tách ra ở riêng.
Trương thị không muốn con cái mình chịu thiệt.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Dư Dung muốn giúp Trương thị rửa bát, Dư Thụ cũng rất chịu khó rửa bát.
Tối đến ông ba Dư thắp nến, chỗ nến này là khi Dư Đào gả cho Đường An, nhà họ Đường đã đưa một vài nến đến.
Trong rương của Dư Dung còn có một chút điểm tâm dễ bảo quản, để lại một phần cho Dư Tùng sắp về nhà trong mấy ngày tới, phần còn lại thì cho Dư Thụ.
Bình thường Dư Thụ đều bị người ta hô tới quát lui ở trong trường học, luôn luôn bị ức hiếp. Nhưng lại trưởng thành hơn người khác nên biết được chị gái thật sự tốt với cậu bé, thế là cậu bé thành cái đuôi nhỏ trong phòng Dư Dung.
Dư Thụ cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất của mình, cậu bé ngửa đầu nói: “Lần trước ăn điểm tâm còn bị đại tẩu nói, nói đệ tham ăn...”
Chị dâu mà Dư Thụ nói chính là vợ của đại ca đại phòng. Nàng ta là cháu gái của đại bá mẫu Lý thị, gả vào thân càng thêm thân. Phẩm hạnh như thế nào thì Dư Dung còn chưa tiếp xúc nên tất nhiên cũng không biết.
Ở nông thôn không thịnh hành đốt đèn, có điều thắp một lúc Trương thị đã giục Dư Thụ quay về đi ngủ.
Dư Thụ còn muốn nói chuyện với chị gái, nhưng không có cách nào chống lại thế lực hung ác của Trương thị, bà kéo một cái đã kéo Dư Thụ về.
Có lẽ về nhà quá mệt mỏi nên Dư Dung ngủ rất nhanh, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì trời mới tờ mờ sáng.
Nàng nghiêng tai nghe động tĩnh, Trương thị đã dậy rồi, Dư Dung nhanh chóng mặc quần áo thu dọn giường chiếu đến nhà bếp.
Trương thị nấu nước cho Dư Dung rửa mặt. Hôm nay nấu cháo khoai lang, dù sao gia đình có thể ngày ngày được ăn cơm trắng rất ít, phần lớn đều ăn loại cháo hoa màu như này. Đúng lúc Dư Dung đang muốn giảm cân nên ăn như này cũng vừa vặn.
Lửa trong bếp đang cháy rất lớn, chỉ chốc lát sau Dư Dung đã nhìn thấy một người tiến vào, sau đó nàng nhíu chặt mày nhìn kỹ nữ hài tử thân hình cao gầy, tuổi không còn nhỏ nữa ấy.
Đợi khi người kia đi vào rồi, Dư Dung mới hô lên một tiếng: “Là Hương Hương tỷ sao?” Ngoài Dư Đào thì tuổi của Dư Hương Hương ở trong nhà là lớn nhất, trừ cái đó ra thì nàng không có ấn tượng gì nhiều với Dư Hương Hương này cả.
Lúc này Dư Hương Hương mới cười: “Dư Dung về rồi sao?” Nàng ta nhìn quần áo hôm nay Dư Dung mặc, phía trên là áo vải bông màu lam, phía dưới là quần cùng màu, trông rất trang nhã thoải mái.
Trương thị ở một bên cười nói: “Nương con tốt hơn chút nào chưa? Lát nữa ta dẫn Dư Dung đến thăm nương con. Ngày hôm qua Dư Dung về muộn quá, không tiện quấy rầy nương con.”
Dư Hương Hương cũng là người đã quen với việc lao động, ai bảo con của nhị phòng là nhiều nhất chứ?