Tướng mạo của Dư Dung ở mức trung bình, thân hình mập mạp, nhưng ca ca và đệ đệ của nàng đều rất tốt. Dư Thụ thông minh lanh lợi, Dư Tùng thì khôi ngô cao lớn. Dư Dung lại nói: “Ca ca ăn cơm chưa? Muội lấy điểm tâm cho ca ca ăn nhé.”
Chuyến này Dư Tùng đi cũng kiếm được tiền, cũng là nhờ một lượng bạc muội muội cầm về. Hắn giúp sư phó hắn một việc lớn, cho nên Dư Tùng học được kỹ năng độc nhất của sư phó.
Tuy hắn không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm cảm ơn muội muội. Hơn nữa bình thường trong rừng sâu hắn cũng hay được ăn thức ăn ngon, lần này còn mang theo hai con thỏ và một con hươu bào về.
Trương thị vui vẻ: “Đây là thứ tốt, đợi lát nữa nương làm cho các con ăn, cũng bồi bổ thân thể cho ông các con.”
Dư Thụ phát hiện ca ca cùng tỷ tỷ trở về, cậu bé vô cùng hạnh phúc. Trước đây sau khi làm việc vặt trong thư viện trở về nhà chỉ có cha và nương, mỗi lần cãi nhau với ai đó thì huynh đệ và các tỷ tỷ họ hàng bên cạnh đều có người giúp đỡ, chỉ có mỗi cậu bé không có ai.
Tuy rằng Dư Dung rất giỏi thêu thùa, nhưng nấu cơm không được ngon lắm, song nàng muốn theo học. Trương thị thấy toàn là máu, bèn để ông ba Dư vào phòng bếp xử lý.
Dư Tùng thì bị Dư Dung dẫn vào trong phòng để đưa điểm tâm cho hắn: “Ca, huynh ăn một chút đi, mang về từ phủ Bình Giang đó.”
“Muội về khi nào?” Dư Tùng cũng không khách sáo, cầm điểm tâm ăn.
Dư Dung cười nói: “Sớm hơn huynh một ngày thôi.” Dư Dung lại hỏi: “Ca ca lần này trở về có tính toán gì không?”
Dư Dung cũng không muốn người trong nhà ngày nào cũng phải khổ cực kiếm tiền rồi giao hết lên cho đại phòng. Đại phòng lại không đối xử tốt với bọn họ, rõ ràng trong nhà có một học trò nhỏ, nhưng các tiểu đệ và tiểu muội đều không biết chữ.
Nếu như không phải Trương thị có mắt nhìn xa trông rộng đưa bọn họ rời đi, không thì e là cũng chẳng làm nên trò trống gì, sau này chỉ có thể dựa vào chi trưởng.
Đương nhiên Dư Tùng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, hắn đã ở mười năm trong nhà thợ mộc. Không giống như muội muội, hắn thường xuyên phải lên núi sâu nên cũng có chút công phu võ nghệ.
“Chỉ có một điều là ca ca ta không được phát tiền công, tách ra mà không suy nghĩ kỹ càng e rằng không ổn.” Dư Tùng nhìn dáng vẻ đã biết trước của Dư Dung, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Muội muội có tiền sao?”
Dư Dung nở nụ cười: “Dựng một căn nhà không thành vấn đề, muội biết dệt vải, huynh biết làm mộc, tiểu đệ cũng thông minh, không lo cuộc sống sau này của chúng ta không tốt.”
Cái này Dư Tùng cũng yên tâm. Hắn học nghề trong nhà thợ mộc, mỗi tháng còn phải nộp tiền, lại không có tiền công như Dư Dung. Không ngờ rằng muội muội lại giỏi giang đến thế.
Hai huynh muội nói chuyện lại không ngờ Dư Hương Hương và Dư Quyên trốn bên dưới cửa sổ vừa vặn nghe thấy.
Mặc dù Dư Tùng không phải là người luyện võ nhưng từ nhỏ đã sống ở trên núi, vô cùng mẫn cảm với nhất cử nhất động xung quanh.
Hắn ra hiệu bảo Dư Dung đừng nói nữa, sau đó mở tung cánh cửa sổ ra. Hắn thấy Dư Hương Hương và Dư Quyên, không khỏi nói: “Hai người các ngươi ở đây làm gì?”
Dư Hương Hương cũng lớn tuổi, cũng biết mình trốn ở chân tường nghe lén không tốt, vội vàng cười mỉa nói: “Tại con gà hoa lau* của bà chạy đến đây, ta chỉ là tới xem…”
Trong thân thể Dư Quyên vốn là tâm hồn của một người trưởng thành, nàng ta đang suy nghĩ việc khác.
Ví dụ như Dư Dung thế mà cất được không ít tiền, còn nói muốn dựng nhà. Hơn nữa tam phòng Dư Tùng còn có nghề kiếm sống, không bằng hợp tác với bọn họ nhỉ?
*Một giống gà ở Trung Quốc
“Tứ ca, ta nghe nói huynh bắt được hươu trở về, ta chưa từng nhìn thấy hươu, có thể cho ta xem một chút không?” Dư Quyên ngoẹo đầu giả vờ ngây thơ.
Dư Dung bèn nói: “Đừng vào, máu đầm đìa đó, con nhóc như muội nhìn sẽ khóc mất.”
Dư Quyên cũng không để ý, nàng ta muốn nhanh chóng chiếm được hảo cảm của tam phòng: “Ta không sợ, mọi người đừng nhìn ta nhỏ yếu nhưng lá gan ta không hề nhỏ đâu.”
Dư Quyên ưỡn ngực, Dư Dung cố ý cười, rồi nói với Dư Hương Hương: “Nhị tỷ mau dẫn Quyên nhi trở về đi, đừng nhìn, đến lúc đó khóc lại là lỗi của chúng ta nữa. Lát nữa nhớ đến ăn món ca ta săn về.”
Dư Hương Hương cười mỉa một cái rồi lôi Dư Quyên đi. Hai anh em Dư Dung liếc nhau, Dư Tùng nói: “Nếu hai người kia tố giác, sợ là gia gia và nãi nãi đều biết chúng ta có tiền, e sẽ lại ồn ào một trận mất?”
Dư Dung lại không lo lắng: “Tố giác thì làm sao? Chúng ta không thừa nhận, muội giấu kỹ tiền rồi, huynh cứ yên tâm đi!”
Dư Tùng cũng không phải người ngu, đó là tiền muội muội để dành nhiều năm, nếu có thể tách ra ở riêng thì đó chính là đồng tiền cứu mạng cuối cùng của cả nhà bọn họ.