Nói hết một lèo, Cố Khanh cũng hơi đứng ngồi không yên, lỡ như Hướng Vi không tin, kêu cảnh sát đến bắt cô đi thì biết làm sao đây?
Bây giờ Cố Khanh mới hối hận xen lẫn vào đống hỗn độn này, nhưng tất cả đã không còn kịp.
May mắn là Hướng Vi chỉ hơi nghi hoặc nhìn Cố Khanh: "Cô thật sự nhìn thấy Thanh Thanh?”
Hướng Vi hơi tin, bởi vì Cố Khanh nói ra nhiều chi tiết không thể nghe ngóng được, cô còn biết xác của Vương Thanh Thanh ở đáy hồ Tình Nhân.
Cố Khanh đang định nói gì thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn về hướng cửa.
Cửa phòng học, dường như có một làn gió thổi tới, cánh cửa mở ra.
Thấy Cố Khanh cứ nhìn chằm chằm cánh cửa, Hướng Vi cũng ý thức được cái gì, cô ta nín thở.
Cảm giác luồng hơi lạnh dần tới gần, khiến Hướng Vi nổi da gà.
Cố Khanh khẽ nói: “Cô ấy tới rồi.”
"Thanh Thanh?" Hướng Vi quay đầu nhìn hướng cửa, nhưng không thấy gì cả.
"Vi Vi." Cách Hướng Vi chưa đầy ba mét, Vương Thanh Thanh kêu một câu, nhưng Hướng Vi không nghe được.
Cố Khanh nhìn Vương Thanh Thanh, hỏi: "Ngươi có phát hiện chứng cứ không?”
"Không có."
Vương Thanh Thanh hơi chán nản, nhưng lập tức lại nâng cao tinh thần: “Gần đây ta phát hiện mình lại mạnh lên nhiều, thời gian rời xa Cao Minh càng dài ra, buổi tối bóp cổ hắn cũng để lại dấu hằn sâu hơn nhiều.”
Đây là sự thật, toàn thân Vương Thanh Thanh tỏa ra khói đen càng dày đặc. Tuy còn giữ bộ dạng người bình thường, nhưng trong mắt ngẫu nhiên lóe tia sáng đỏ lại khiến Cố Khanh có dự cảm không may.
Cứ tiếp tục như vậy, không chừng Vương Thanh Thanh sẽ trực tiếp mất đi lý trí, giết Cao Minh để báo thù.
Quả nhiên, Cố Khanh nghe Vương Thanh Thanh vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta phát hiện chính mình có thể nhập vào người Cao Minh, tuy sau vài giây ngắn ngủi hắn liền tỉnh táo lại, hắn còn cho rằng chính mình tinh thần hoảng hốt. Hắn có khí dương cương của đàn ông quá nặng, ta là quỷ mới nên sức mạnh chưa đủ, ta nghĩ nếu tăng lên sức mạnh thì có thể trực tiếp báo thù cho bản thân.”
Cố Khanh thuật lại lời Vương Thanh Thanh nói cho Hướng Vi nghe, Hướng Vi cũng ý thức được nếu để mặc Vương Thanh Thanh có lẽ sẽ phát sinh chuyện không thể cứu vãn.
Cố Khanh lạnh giọng nói với Vương Thanh Thanh: "Nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi hiện tại đã là lệ quỷ, cố gắng khống chế chính mình. Nếu ngươi giết người, phỏng chừng không thể đầu thai. Thứ người như Cao Minh hãy để cho cảnh sát kết tội đi, nếu ngươi giết hắn, ta và Hướng Vi giúp ngươi cũng sẽ bị trừng phạt.”
Vương Thanh Thanh ngẩn ra, trong mắt lại vụt qua tia sáng đỏ, nhưng vẫn cố kiềm chế: “Vậy rốt cuộc ta phải làm sao mới được?!”
Vương Thanh Thanh không muốn liên lụy Cố Khanh và Hướng Vi, nhưng bản năng báo thù của lệ quỷ xui khiến cô ta đi giết Cao Minh.
Trong lúc sốt ruột, mắt Cố Khanh sáng lên: “Ngươi vừa mới nói có thể nhập xác, chờ khi Cao Minh ngủ thì có thể nhập xác thời gian dài không? Ngươi có thể khống chế Cao Minh nói ra chân tướng sự tình!”
Hướng Vi cơ bản đã tin lời Cố Khanh nói về quỷ hồn Vương Thanh Thanh, nghe vậy ánh mắt cũng sáng lên, bên cảnh sát tra án đã bị mắc kẹt lâu rồi.
“Ý này hay! Chúng ta có thể lén đặt bút ghi âm trong phòng ngủ của bọn họ, không chừng có thể làm chứng cứ. Chuyện này để tôi làm cho!”
Vương Thanh Thanh nghe kiến nghị này cảm thấy có chút hy vọng, cũng hơi bình tĩnh lại.
Chờ khi Vương Thanh Thanh lại bị sức mạnh không thể cưỡng lại kéo về bên cạnh Cao Minh, Hướng Vi mới do dự hỏi Cố Khanh: "Có biện pháp gì cho tôi cũng nhìn thấy Thanh Thanh không?”