Trần Nhất Khả và Thẩm Thần quay người qua cười lén. Còn vài tháng mới thi cấp 4, bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ thì dư sức đậu.
Phán quyết cho Cao Minh được đưa ra một cách nhanh chóng.
Trong trường học ra can phạm giết người, chuyện lớn như vậy dù phía nhà trường cố gắng muốn bưng bít nhưng không cách nào bịt miệng các học sinh.
Bởi vì Cao Minh đã trưởng thành, hơn nữa là cố ý giết người, còn vứt xác nên bị phán ở tù chung thân, phỏng chừng lúc được thả ra thì đã thành ông già.
Cha mẹ của Cao Minh đã qua đời từ lâu, chỉ để lại một món di sản, thân thích khác nghe tin Cao Minh giết người đều không muốn đến thăm anh ta.
Cuối cùng Cao Minh tự mình thuê luật sư.
Hơn nữa Cao Minh bị Vương Thanh Thanh vốn là lệ quỷ theo ám lâu như vậy, vận thế hạ thấp, sau đó bị nhập xác, toàn bộ thân thể đều lây dính âm khí, sau này sức khỏe sẽ càng lúc càng yếu.
Cố Khanh cảm thấy đây cũng xem như trả thù đến từ Vương Thanh Thanh.
Sau khi ra phán quyết cho Cao Minh, cha mẹ họ Vương lại đến tìm Cố Khanh.
"Cố đại sư, hiện tại hung thủ đã bị nhốt vào ngục giam, hai chúng tôi cũng nên trở về.” Mẹ Vương vẫn già nua gầy trơ xương, nhưng trong mắt có tia sáng.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Chú và dì hãy chăm sóc mình cho tốt, Thanh Thanh cũng hy vọng hai người khỏe mạnh.”
“Ừ, chúng tôi phải khỏe, còn thắp nhang và đốt tiền giấy cho Thanh Thanh nữa.” Mẹ Vương liên tục gật đầu, tiếp đó lấy một xấp tiền giấy ra khỏi túi xách.
“Cái này là cảm ơn cô giúp chúng tôi gặp Thanh Thanh một lần.”
Một xấp tiền dày, đều là tờ một trăm, ước chừng cỡ mười nghìn tệ.
Cố Khanh nhanh chóng từ chối:
“Không cần, không cần đâu.”
Thoạt nhìn mẹ Vương gầy yếu nhưng sức lực còn lớn hơn Cố Khanh, dúi tiền vào cho cô, còn nói:
“Cố đại sư, cô đã giúp chúng tôi, mà chúng tôi không có biện pháp khác cảm tạ cô. Hiện tại Thanh Thanh đã đi rồi, số tiền này cô cứ nhận lấy. Cô còn trẻ không hiểu mấy luật ngầm, đại sư hỗ trợ là nhất định phải thu tiền."
‘Đại sư giả’ Cố Khanh thật sự không hiểu mấy luật ngầm đó, óc lóe tia sáng nói:
“Thôi thì vậy đi dì, con chỉ nhận một phần mười, số tiền còn lại chú và dì hãy đi quyên với danh nghĩa của Thanh Thanh, cũng có thể giúp cô ấy tích lũy âm đức."
Nhắc đến có thể giúp Thanh Thanh tích lũy âm đức, hai vợ chồng già cảm thấy việc này cũng được.
Cha Vương hạ quyết định, rút mười tờ tiền đưa cho Cố Khanh, nói:
“Số tiền còn lại chúng tôi sẽ đi quyên, nhưng lấy danh nghĩa của Thanh Thanh, Cố đại sư và cô gái tên Hướng Vi.”
Tiếp đó hai vợ chồng lại lần nữa cảm tạ Cố Khanh trợ giúp, dìu nhau rời đi.
Chuyện của Vương Thanh Thanh nhạt dần theo thời gian.
Trải qua chuyện này, Cố Khanh và Hướng Vi xem như bạn bè.
Cố Khanh ngẫu nhiên đi khoa tiếng Anh học ké sẽ nói vài câu với Hướng Vi.
Hướng Vi từng hỏi Cố Khanh có thể sửa lại mặt dây chuyền phật Di lặc của cô ấy không.
Nhưng Cố Khanh chỉ biết xem khí tràng lưu động, bó tay với khoản chữa trị, kiến nghị Hướng Vi mang mặt dây chuyền đi ngôi chùa ngày xưa xin mặt dây hỏi thử xem sao.
Lúc trước Cố Khanh nghĩ tạo ấn tượng tốt trước mặt giáo viên tiếng Anh để tham gia hoạt động chiêu đãi khách quốc tế, nhưng vì có cha mẹ họ Vương cho một nghìn tệ nên cô không quá sốt ruột.
Một nghìn tệ cộng thêm số tiền hiện có, nếu Cố Khanh dùng tiết kiệm thì có thể sống ba tháng, đủ cho cô cày level dịch giả trên trang web kia.