Cố Khánh cố gắng ghi nhớ ba cái tên ban nãy ở trong đầu: "Hoắc tiểu thư, Tạ Tam, Tiền Hổ. Hoắc tiểu thư, Tạ Tam, Tiền Hổ...."
Bỗng nhiên, linh hồn phát ra một luồng ánh sáng trắng, Cố Khanh biến mất, chỉ còn lại một cỗ thi thể cháy đen ở trong phòng.
Khi Cố Khanh tỉnh dậy, điều đầu tiên mà cô cảm nhận được là một tia nắng chói chang tràn vào phòng.
Cơ thể nặng nề đến mức không thể cử động, thậm chí cô còn không thể nhấc tay để che ánh sáng chiếu vào mắt mình.
Cô đang ở đâu?
Tại sao cô không biết gì cả?
Chẳng lẽ linh hồn không biến mất? Nếu không sao cô vẫn còn ý thức được?
Hay là hiện tại cô đang ở trong địa phủ?
Xung quanh trống rỗng, dường như không có ai ở đây.
Cố Khanh cả người không thể động đậy, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi để cơ thể hồi sức lại.
Cảm giác mệt mỏi cùng vô lực dần dần biến mất, mí mắt giãy giụa mấy lần, cuối cùng mở ra, Cố Khanh liền nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết.
Cô chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh.
Rất quen thuộc.
Đồ đạc xung quanh và cách bài trí đều rất quen thuộc.
Đây rõ ràng là ký túc xá ở trường đại học của cô mà!
Dựa vào mớ ký ức lộn xộn ở trong đầu, Cố Khanh biết được mình đã trở lại năm hai đại học.
Vì kỳ nghỉ hè cuối năm nhất, cô đã làm ba công việc liên tục để kiếm đủ tiền học và phí sinh hoạt cho mình. Đáng tiếc là vừa bắt đầu đi học, cô liền ngã bệnh rồi nằm ba ngày trời ở kí túc xá.
Lúc này, Cố Khanh thực sự rất nghèo. Vì vậy, cô thà mua một ít thuốc hạ sốt rồi ở nằm trong ký túc xá suốt ba ngày chứ một mực không chịu đến bệnh viện.
Bây giờ chắc là giờ học buổi chiều, ba bạn cùng phòng đều đã lên lớp, trước khi đi còn nói lát nữa sẽ mang cơm trưa về cho Cố Khanh.
Vì vậy, cô thật sự…trọng sinh rồi sao?
Cố Khanh nhận ra mình đã sống lại, không nhịn được mà đưa tay sờ lên khuôn mặt ấm áp của mình.
Sau đó, một trận cười phá lên, "Ha ha ha... sống lại? Trọng sinh? Ha ha ha..."
Cười xong rồi lại khóc. Lúc đầu chỉ là nhỏ giọng khóc nức nở, sau dần dần chuyển thành khóc ra tiếng.
Cố Khanh khóc đến nỗi khàn cả giọng, như thể cô muốn khóc ra tất cả nỗi đau trong lòng.
Sao có thể không sợ hãi? Sao có thể không tức giận? Sao có thể... không hận?!
Chỉ vì cô đã chết nên mới không thể làm gì được.
Nhưng bây giờ cô đã sống lại?!
Sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ tay, Cố Khanh thở phào nhẹ nhõm, nó vẫn còn ở đó.
"Hoắc tiểu thư, Tạ Tam, Tiền Hổ." Sau khi yên lặng đọc ba cái tên có liên quan đến thân thế của mình, Cố Khanh biết hiện tại việc quan trọng nhất cô nên làm chính là che giấu thực lực chờ thời cơ, dù sao cô bây giờ vẫn đang ở thế yếu, ngay cả một tên con đồ như Tiền Hổ mà cũng không thể đối phó được.
Về phần Tạ Tam đang tìm cô, mặc dù biết có thể hắn cùng Hoắc tiểu thư không cùng một phe, nhưng Cố Khanh cũng không biết hắn tìm cô là vì cái gì, là địch hay là bạn cũng không rõ.
Vì vậy, điều tốt nhất cô nên làm bây giờ là xem như không biết gì mà yên phận làm một sinh viên nghèo vẫn đang phải vật lộn để kiếm sống.
Khóc nhiều như vậy, cộng thêm cơ thể vẫn còn bệnh, một lúc sau Cố Khanh liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi, dần dần chìm vào giấc ngủ.
….
“Cố Khanh không sao chứ?” Một nữ sinh khác tiến vào liền hỏi.
"Không biết, đã ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh, có nên đánh thức cậu ấy không?"