Về sau nghe nói trường học phát một món tiền thưởng khá dày cho học sinh tham dự nhiệm vụ tiếp đãi khách nước ngoài lần này. Đây là cơ hội Cố Khanh hiện tại có thể giành lấy.
Bây giờ điều đầu tiên cần làm là khiến giáo viên tiếng Anh nhớ kỹ cô!
Cố Khanh quyết định chủ ý, sau khi ăn xong Cố Khanh và nhóm người Trần Nhất Khả đi về ký túc xá.
Đại học S là trường cũ trăm năm, mỗi nơi trong trường học đều rất có mỹ cảm, giống như khu ngắm cảnh vậy. Dọc đường từ căn tin đến ký túc xá, bốn người đi ngang qua hồ Tình Nhân của trường, nhìn thấy một nam một nữ dường như đang phát sinh tranh chấp bên hồ.
Hồ Tình Nhân vốn có tên là hồ Gương, ý tứ là khi không có gió thì nước hồ trong suốt thấy đáy, có thể phản chiếu bầu trời trên mặt hồ giống như một chiếc gương.
Về sau bởi vì phong cảnh quanh hồ Gương đẹp, nhiều cặp đôi trong đại học đều thích tâm sự chim chuột cạnh hồ, thế là cái tên hồ Tình Nhân bất giác truyền ra.
Đương nhiên, có cặp đôi cãi lộn cạnh hồ Tình Nhân cũng là chuyện thường ở huyện.
Cố Khanh lỡ nhìn thoáng qua, đang định cùng các bạn cùng phòng rời đi chợt nghe Hách Viện Viện ở bên cạnh lên tiếng: “Đó là nam thần của khoa Quản trị Kinh doanh phải không nhỉ?”
Đã quên nói, Hách Viện Viện mặt đáng yêu, tính cách cũng rất đáng yêu có sở thích lớn nhất là hóng chuyện.
Thường ngày trong trường học phát sinh sự tình gì, hoặc lớn hoặc nhỏ đều không lọt khỏi tai của Hách Viện Viện được.
Nhưng Hách Viện Viện chỉ hóng chuyện chứ không buôn dưa lê, cùng lắm là nghe được chuyện gì thú vị sẽ chia sẻ với mấy người bạn chung phòng ngủ, tất cả đều kín miệng, nên ít ai biết sở thích này của Hách Viện Viện.
Thẩm Thần hợp thời hỏi một câu: “Cậu quen hả?”
Hách Viện Viện hào hứng nói: “Các hoa khôi, nam thần của khoa, hay nam thần, hoa khôi của trường học sao mà giấu được tôi! Như Thần Thần, cậu là hoa khôi của khoa tiếng Trung chúng ta đó!”
“Ủa mà nghe đồn nam thần của khoa Quản trị Kinh doanh Cao Minh tuy tính cách dịu dàng nhưng chưa có bạn gái, vậy cô gái ở bên cạnh anh ta là ai?!"
Họ đứng cách khá xa nên không nghe thấy bên kia nói cái gì.
Bởi vì góc độ, vị trí bốn người đứng vừa lúc bị cây cối xung quanh chắn tầm nhìn, nên bên hồ Tình Nhân hai người lôi kéo giằng co trông như cặp đôi kia không phát hiện bọn họ.
Lúc này, hai người giằng co qua lại khiến cô gái luôn đưa lưng về phía nhóm Cố Khanh lộ ra khuôn mặt.
“Ối trời ơi!”
Bỗng nghe Hách Viện Viện giật mình kêu lên: “Đó là hoa khôi của khoa tiếng Anh Hướng Vi mà? Sao hai người kia cặp bồ vậy?!”
“Thôi thôi, hình như bọn họ sắp tới chỗ này, chúng ta đi nào!” Dường như tiếng nói chuyện bên mình khiến người bên hồ chú ý, Cố Khanh vội thúc giục.
Tuy Hách Viện Viện bản năng đè thấp tiếng kêu nhưng vẫn khiến bên kia chú ý.
Hai người ở bờ hồ Tình Nhân dường như nói gì đó với nhau, Hướng Vi vung tay hất ra bàn tay Cao Minh kéo lại tay áo của mình, sau đó bước đi không quay đầu, hướng đi của Hướng Vi là chỗ của nhóm Cố Khanh.
Cao Minh thì đứng yên bên hồ vài phút mới chậm chạp rời đi.
Bốn người cũng cảm thấy nhìn trộm một chút không phải là điều tốt, nên khi đụng ngay mặt Hướng Vi thì giữ vẻ mặt nhìn thấy người lạ, hoàn toàn không biết gì.
Hướng Vi là đóa hồng băng giá trong trường học, bình thường gặp ai cũng giữ bộ mặt lạnh lùng, lúc thấy nhóm Cố Khanh, tuy trong lòng cô ta cũng hoài nghi bọn họ nhìn thấy cái gì, nhưng cảm thấy không cần thiết gặng hỏi.