Nguyễn Khanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Ở chỗ chúng tôi thường gọi là cô, anh đừng dùng từ cô nương, sẽ bị người ta cười đó.”
Niệm Thất đã đích thân trải qua rồi, anh lập tức nhập gia tùy tục, thay đổi cách nói: "Cô Nguyễn, tôi vẫn chưa cảm ơn cô về việc đã giúp đỡ tôi.”
Anh còn giơ tay lên ôm quyền hành lễ, rất giang hồ.
Động tác hành lễ của anh vô cùng tự nhiên và trôi chảy, rõ ràng anh đã làm điều này vô số lần. Lần này Nguyễn Khanh không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết những gì mình suy đoán đều đúng cả rồi.
Cô áp chế sự kích động trong lòng, vẫn vươn ngón tay đó ra, đè nhẹ nắm đấm của Niệm Thất xuống: “Sau này anh không được làm loại lễ nghi như thế này nữa nha, ở chỗ chúng tôi không làm loại lễ nghi này đâu.”
Nghe lời khuyên của người, sẽ có cơm no. Niệm Thất lập tức rút tay về: "Được."
Mới đầu Nguyễn Khanh còn lo lắng rằng anh bị người và mọi thứ xung quanh làm cho ngạc nhiên, sẽ làm ầm lên và la hét đủ thứ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn anh như vậy cô đã yên tâm hơn rồi.
Người đàn ông này rất biết tiếp thu, nói chuyện với một người đàn ông như vậy thật là dễ chịu mà.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải là kẻ ngốc.
Nên cảm ơn thì đã cảm ơn xong rồi, Niệm Thất bắt đầu hỏi: "Cô Nguyễn, rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?"
“Nơi này á hả.” Nguyễn Khanh nói: “Chỗ này là bệnh viện, là nơi chữa trị cứu người.”
Niệm Thất không nói nên lời trong một lúc.
Anh sửa lại câu hỏi của mình: "Ý tôi là, khu vực này của cô là ở đâu thế? Rõ ràng tôi đang ở ngọn núi bên ngoài địa phận Giang Thành, cách Giang Thành chỉ mấy chục dặm, cô Nguyễn làm thế nào mà đưa tôi từ Giang Thành đến đây được vậy?"
Đây là điều mà Niệm Thất không thể hiểu được.
Anh cũng đã kiểm tra vết thương trên người rồi, đúng như vị bác sĩ mặc áo bào trắng kia nói, ngoại trừ một số vết thương do kiếm quẹt phải, chỉ có một số vết bầm tím do va chạm. Về cơ bản không có thương tích nghiêm trọng cả.
Mặc dù anh có ngất đi một lúc, nhưng với mức độ thương thế như thế này không bao lâu sau cũng sẽ ngất đi thôi, mà Nguyễn Khanh làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, đưa anh tới được một nơi kỳ lạ như thế này chứ?
Hay là cô biết pháp thuật, có thể bay lên trời hay chui xuống đất?
Tấm bảng lớn mà vừa rồi anh nhìn thấy trong hành lang khi nãy, bên trong quả thực đã chứa đựng những điều khó tin nổi rồi.
Chẳng lẽ nơi này đúng là nơi các dị nhân tu luyện mà trong kinh thư thường nhắc tới hay sao.
Vẻ mặt của Nguyễn Khanh rất kỳ lạ.
Cô hỏi: "Anh đang nói đến Giang Thành nào vậy?"
Giang Thành không phải là một nơi nhỏ bé, đó là một tòa thành sầm uất, cô lại chưa từng nghe nói đến sao? Thế là Niệm Thất bèn nói cho cô biết một chút về Giang Thành, bao gồm vị trí địa lý, phong tục tập quán, đặc sản địa phương….
Vẻ mặt của Nguyễn Khanh càng thêm quái dị.
Cô nói: "Chuyện này thực sự có chút phức tạp, có lẽ phải mất nhiều thời gian để giải thích rõ ràng với anh. Trước tiên để tôi giải quyết chuyện trước mắt cái đã, sau đó tôi sẽ từ từ giải thích với anh, được không vậy?”
Ba chữ cuối có chút giống như dỗ trẻ con.
Mặc dù anh không hiểu, nhưng anh có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng của cô, trong đó mơ hồ còn có dấu vết của sự thương cảm.
Nói đến nước này rồi, Niệm Thất cũng không giấu giếm gì nữa.