Niệm Thất nhướng mi liếc nhìn cô một cái, rồi gật đầu nói: “Ừ." Tỏ vẻ anh đã hiểu.
Thứ này anh đã từng nhìn thấy trong tấm bảng ở bệnh viện, vừa nãy anh cũng thấy một vài chiếc ô tô phóng nhanh trên đường rồi. Mặc dù anh không hiểu làm thế nào mà không có bò, ngựa hay la nhưng nó lại vẫn chạy được.
Thôi kệ, xe ngựa, xe lừa, xe la, cùng với chiếc xe sắt trước mặt cũng đều là xe, cứ hiểu vậy là đủ rồi.
Nguyễn Khanh còn chưa nói xong, cô giải thích về xe xong, sau đó vỗ vỗ trần xe: “Anh nhìn chỗ này nè.”
Chỉ thấy trần xe đã bị lõm đến biến dạng.
“Cái này là do anh làm đó.” Nguyễn Khanh nói với Niệm Thất: “Anh từ trên trời rơi xuống, đập thẳng lên nóc xe của tôi á.”
Niệm Thất nhìn chằm chằm vào chỗ trần xe bị lõm xuống, thậm chí anh còn đưa tay ra sờ vào nó nữa.
Nguyễn Khanh giúp anh mở cửa xe bên chỗ ghế phụ: “Anh ngồi chỗ này đi.”
Nguyễn Khanh nhớ đã từng xem qua một bộ phim cũ, nội dung là người từ thời Tần xuyên không đến thời dân quốc, sau đó người kia ngồi lên xe thì phản ứng rất dữ dội vì cho rằng mình bị nhốt trong một cái lồng sắt. Nguyễn Khanh vì để phòng ngừa Niệm Thất cũng hiểu lầm như vậy, cho nên trước tiên cô dạy anh cách đóng mở cửa xe: “Anh nhìn nè, cửa sẽ được đóng mở như vầy. Đây là khóa cửa, anh kéo nó lại, cửa sẽ đóng, đẩy nó thì cửa sẽ mở ra. Khi cửa đóng lại, không gian sẽ hơi nhỏ một chút, nhưng khi anh chạm vào thì cửa sẽ lập tức mở ra thôi, cho nên anh đừng có sợ nha.”
Cho dù là việc lớn hay việc nhỏ, cô cũng đều quan tâm, để ý đến cảm xúc của anh. Mặc dù có hơi dài dòng một tí, nhưng rõ ràng đây là lòng tốt của cô đối với anh.
Niệm Thất liếc nhìn cô, nói: “Đa tạ.” Sau đó anh cất bước, ngồi vào trong xe.
Nguyễn Khanh yên tâm, nói: "Vậy tôi đóng cửa đó nha.”
Cô đóng sầm cửa ghế phụ lại, nhanh chóng lên xe, sau đó lại tiếp tục dạy bảo: "Đây là dây an toàn, anh cắm ở chỗ này, cái này là dùng để bảo vệ cho bản thân an toàn. Bởi vì tốc độ xe chạy rất nhanh, đột nhiên thắng gấp hoặc là đụng phải xe khác thì rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm. Anh nhấn ngay chỗ này nè, là dây được mở khóa rồi, đừng có sợ ha.”
Niệm Thất hàm súc nói: "Cô Nguyễn, cô chỉ cần giải thích cho tôi biết cách sử dụng là được rồi."
Không cần lúc nào cũng dỗ dành anh, liên tục nói “đừng sợ, đừng sợ” như thế đâu.
Nói thật, anh lớn như thế này rồi, từ nhỏ đã được dạy dỗ chính là: “Không được sợ hãi”, không được sợ máu, không được sợ xác chết, không được sợ lưỡi dao sắc bén cứa vào thịt.
Thật đúng là chưa từng có một người nào nói với anh “Anh đừng sợ” cả
Nguyễn Khanh dừng một chút, có chút xấu hổ nói: "Được, được."
Cô phải điều chỉnh lại tâm lý của mình mới được, người ta rõ ràng ngoại trừ lúc mới bước ra khỏi tòa nhà có hơi sốc một tí, về sau biểu hiện đều vẫn rất bình tĩnh.
Là tự cô suy nghĩ, rồi suy diễn người ta sẽ có bảy bảy bốn mươi chín cái phản ứng mà.
Haizz, tự nhiên có một cảm giác hạ mình trước cái tâm lý vượt trội này ghê ta.
Nguyễn Khanh yên lặng điều chỉnh tâm tình, sau đó khởi động xe.
Đèn xe sáng lên. Lần này cô không nói nhiều nữa, chỉ đơn giản nói: “Đèn.”
Niệm Thất gật đầu.
“Đèn” ở đây đều sáng đến kinh người, cũng không thấy có ánh lửa.
Khi xe bắt đầu chạy, Nguyễn Khanh và Niệm Thất cũng ngừng nói chuyện.
Niệm Thất nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trên đường đi.