"Riêng anh thì vẫn vậy, không thay đổi, anh chẳng qua chỉ là nhảy từ nóc nhà xuống mà thôi.”
Cô dừng lại, nghỉ một chút rồi thăm dò hỏi: "Tôi giải thích như vậy, anh có thể hiểu được không?"
Niệm Thất nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: "Một ngày trên trời bằng ngàn năm dưới đất"
Anh hiểu rồi, Nguyễn Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Đúng vậy."
Niệm Thất không nói gì, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, đưa tay ấn ấn tấm kính cửa sổ sát đất lớn trong suốt, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Tấm kính lớn phẳng trong suốt này có ở khắp mọi nơi ở đây.
Trời đã rất khuya, trong tòa nhà cao tầng này chỉ còn lác đác vài hộ gia đình là còn sáng đèn, còn lại hầu hết các cửa sổ đều đã tắt đèn. Nhưng trong thành phố đâu đâu cũng có đèn, mức độ ánh sáng theo như nhận thức của Niệm Thất mà nói, chính là "sáng như ban ngày".
Nguyễn Khanh biết anh cần có thời gian để tiêu hóa. Cô cũng không quấy rầy anh, chỉ ngồi trên sô pha nhìn anh, cho anh thời gian.
Thật lâu sau, Niệm Thất quay đầu lại hỏi: “Bây giờ là bao nhiêu năm sau vậy?”
Nguyễn Khanh chớp chớp mắt: “Tôi không biết.”
“Bao nhiêu là một từ tương đối, tôi cần biết anh đến từ thời nào.” Cô hỏi anh: “Ở thời đại người nào là hoàng đế đầu tiên, là của triều đại nào như vậy tôi mới tính được khoảng cách giữa chúng là bao nhiêu năm. ”
Cũng đúng, anh bị ngớ đến ngu người luôn rồi. Niệm Thất trở lại ghế sô pha, lại ngồi xuống, nói với Nguyễn Khanh: "Quốc hiệu của tôi là Đại Mục, quốc họ là Kiều, hôm nay tên riêng có chữ Vĩ là cấm kỵ, niên hiệu năm này là Minh Tề.”
Bởi vì hoàng đế kiêng kỵ chữ “Vĩ”, cho nên trong sách những từ như "Vĩ Trượng" và "Hùng Vĩ" cũng phải cấm kỵ. Vì vậy, hễ là người có học đều biết điều đó.
Niệm Thất nghĩ rằng sau khi anh nói cho Nguyễn Khanh một thông điệp rõ ràng rành mạch như vậy, Nguyễn Khanh có thể nói cho anh biết hiện tại là năm nào.
Ai biết, Nguyễn Khanh nghe xong thì chớp chớp mắt, ngu ngơ há miệng. Cuối cùng, cô nói: "Tốt lắm, vẫn là thời gian song song.”
Niệm Thất “...” Là sao vậy?
Mặc dù anh nghe không hiểu, nhưng nó có vẻ phức tạp hơn anh nghĩ rồi.
...
Hoàng đế và triều đại khác nhau, nhưng "Thành phố Giang" thì giống nhau.
Nguyễn Khanh lại hỏi tiếp, Niệm Thất cũng đề cập thêm một số địa danh rõ ràng như Giang Ninh, Lâm An, Tuyền Châu. Nói cách khác, nơi mà Niệm Thất ở, cùng với nơi mà Nguyễn Khanh ở đều cùng là vùng đất Trung Quốc mà thôi.
"Vậy vấn đề duy nhất là dòng thời gian rồi." Người đã kinh qua bảy bảy bốn mươi chín cuốn tiểu thuyết xuyên không như Nguyễn Khanh đây, nói ra một cái là ngay lập tức hiểu liền.
Niệm Thất nghiền ngẫm cụm từ mới “dòng thời gian” này.
Nguyễn Khanh đứng dậy đi vào phòng sách lấy giấy bút ra, cô ngồi ở giữa sô pha, đặt giấy bút trên bàn cà phê bắt đầu viết viết vẽ vẽ,: “Anh qua đây, tôi nói cho anh nghe.”
Một đôi cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn nà gần ngay trước mắt anh.
Niệm Thất nín thở, anh hơi nghiêng người về phía trước, mắt nhìn tờ giấy trắng hình chữ nhật trải trên bàn cà phê.
Nguyễn Khanh vẽ một đường thẳng, bắt đầu dùng khoa học phổ biến cho anh hiểu: “Nói thế này, thời gian là một đường thẳng, ông nội tôi sinh ra ba tôi, ba tôi thì sinh ra tôi. Nói cách khác, Trương Tam làm hoàng đế, thì người của nhà họ Trương làm hoàng đế mấy trăm năm, sau đó thay đổi triều đại, Lý Tứ làm hoàng đế, cho nên người tiếp tục làm hoàng đế trăm năm nữa chính là người của nhà họ Lý."