Sống tạm bợ với chị gái này thoải mái thế nào, chỉ có mình cậu ta hiểu được.
Hơn nữa dù chị gái này lớn tuổi, nhưng cũng không xấu, cũng là một người đẹp.
Nhưng chuyện đã đến mức này, cái mũ cắm sừng đã đội lên đầu, nếu không chia tay thì không phải đàn ông.
Chàng thanh niên tứ chi phát triển nhưng đầu óc ngu si tức giận đến nỗi suýt ngất xỉu, cậu ta trợn mắt nói: "Ai nói tôi đến xin quay lại với cô, tôi tới để lấy đồ của mình."
"Cậu thì có cái gì?" Nguyễn Khanh ngạc nhiên nói: "Cậu đóng một đồng tiền nước, hay một đồng tiền thuê nhà chưa, áo sơ mi, giày của cậu đều là tôi lấy tiền của mình mua cho cậu!"
Tiền điện, tiền nước.
Cô nói vậy, Niệm Thất mới hiểu ra, thì ra hệ thống cung cấp nước uống dùng rất tiện và đồ điện kia đều phải trả tiền.
Quả nhiên, cuộc sống tốt không có khả năng rơi từ trên trời xuống, chắc chắn là phải tốn một đống bạc.
Không giữ được người, ít nhất cũng phải lấy được một vài thứ, Triệu Hạo nén giận nói: "Nguyễn Khanh, chúng ta dễ hợp dễ tan, đừng ầm ĩ khó coi như vậy. Tôi dọn xong đồ sẽ rời đi."
Nếu thật sự là dễ hợp dễ tan, chia tay trong hòa bình, Nguyễn Khanh cũng sẽ cho đối phương lấy những thứ kia đi, những thứ mà vốn dĩ mua cho cậu ta.
Nhưng ngày hôm qua, Nguyễn Khanh đặc biệt tóm được cảnh đối phương và người khác mây mưa trên chiếc giường của mình.
Cảm giác ghê tởm kia bây giờ vẫn chưa biến mất đâu.
Cô còn chưa tính chuyện cậu ta làm hỏng một trăm bốn mươi bộ ga giường của cô đó.
Cô buông Niệm Thất ra, cười lạnh: "Ai cho cậu dũng khí nói ra mấy từ dễ hợp dễ tan này?"
"Thái độ của tôi đủ tốt." Triệu Hạo lại trừng mắt: "Cô còn muốn tôi thế nào nữa?"
Nguyễn Khanh nói: "Tôi không cần cậu làm gì cả, tôi chỉ muốn cậu cút."
"Cậu phải rõ ràng rằng." Ngón tay của cô chỉ vào Triệu Hạo, cô nói: "Tất cả những thứ trong căn nhà này đều không có liên quan gì đến cậu hết."
Thái độ của Nguyễn Khanh rất cứng rắn, giọng cũng rất kiên quyết, rất rõ ràng rằng cô không thể để Triệu Hạo lấy đi bất cứ thứ gì, dù chỉ là một đôi tất.
Triệu Hạo tức giận.
Quần áo bỏ cũng được thôi, nhưng giày là mạng sống của cậu ta.
Cậu ta chỉ để năm đôi ở lý túc xá, còn hơn mười đôi nữa đều để ở chỗ Nguyễn Khanh.
"Tôi không tính toán những thứ khác, nhưng giày của tôi, tôi phải lấy đi." Cậu ta hung dữ nói.
Lúc nói đến từ "Phải", cậu ta còn dùng ngón trỏ mạnh bạo chỉ vào không trung.
Nói thì như vậy nhưng thật ra chỉ là miệng hùm gan sứa.
Bởi vì cậu ta chỉ xong thì chột dạ nhìn Niệm Thất.
Quần áo của Triệu Hạo phần lớn là đồ thể thao, vừa rộng thùng thình vừa dài, cho nên Niệm Thất mặc cũng rất vừa vặn. Nhưng thực tế, Niệm Thất cao hơn Triệu Hạo.
Không nói đến việc Triệu Hạo đã được nếm thử khả năng của Niệm Thất, cậu ta thấy Niệm Thất mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, đi dép lê, tóc dài nhưng đã được búi lên, nếu nói quê mùa thì lại có hương vị cổ đại. Nhưng nếu nói thời thượng thì lại có cảm giác là lạ.
Tóm lại giữa ranh giới của quê mùa và thời thượng, lộ ra cảm giác thần bí khiến Triệu Hạo phải co rúm người lại.
Cái liếc mắt của cậu ta dành cho Niệm Thất khiến Nguyễn Khanh phải trợn mắt.
Cô nhìn thấy cảnh tượng rõ rành rành trong phòng sách, Triệu Hạo bị trói chặt ở trên ghế máy tính. Trên người cậu ta không có một vết thương nào, hiển nhiên Niệm Thất, người chế ngự cậu ta căn bản không cần có động tác mạnh.