Ngôn Hề tỉnh lại từ một giấc ngủ dài, mở mắt nhìn thế giới xa lạ quanh mình.
Cô không hề nghĩ mình chỉ ngủ hơn ngàn năm là đã có thể tỉnh lại, lúc trước đấu pháp cùng đại sư bị ám toán, phong ấn trong một cây trâm bằng phỉ thúy chôn ở núi sâu, sau này nơi đó thành hồ cô lại bị chôn sâu dưới đáy hồ. Cô tưởng rằng mình phải mất mấy ngàn năm mới có thể bị phát hiện, ai ngờ lại bị một đứa bé 10 tuổi vô tình phá vỡ trận pháp.
“Tiểu quỷ, là ngươi cứu ta sao?”
Đứa bé gái cười nói “Chị gái xinh đẹp.”
“Chị gái?” Ngôn Hề mỉm cười “Hồi ta còn sống, ngươi ở đâu chờ đầu thai còn không biết đâu.”
“Chị gái xinh đẹp tên là gì thế?”
“Ngôn Hề.”
“Thật trùng hợp nha, em cũng tên Ngôn Hề, Cố Ngôn Hề.”
Trên mặt hồ lập tức bay tới một đứa trẻ khác.
Ngôn Hề liếc mắt nhìn đứa trẻ kia, nhìn thấy nó cùng Cố Ngôn Hề giống y hệt nhau cũng không kinh ngạc, cô là thầy tướng giỏi nhất của Đại Hưng Quốc, đoán mệnh xem tướng đều không làm khó cô được, thời kì mạnh nhất cô còn mở thiên nhãn, có thể nói chuyện với động vật, cây cỏ, có thể nhìn thấy quỷ cũng không phải việc gì lạ.
Cố Ngôn Hề có chút mất mát “Vừa rồi em rơi vào trong sông chết đuối.”
Ngôn Hề không biết cách an ủi người, cũng không định an ủi, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, số mệnh này đã được định sẵn từ khi ra đời, giống như một đường ray đi qua sông, từ khi xe lửa xuất phát đã xác định là sẽ đi vào trong sông rồi. Nếu đã như vậy thì phải khổ sở làm gì?
“Ngươi muốn về sao?” Mình thiếu cô bé kia một ân tình, nếu Cố Ngôn Hề muốn sống, cô có thể thử.
Cố Ngôn Hề lắc đầu nói “Em không muốn về, em không muốn làm một đứa ngốc nữa, em chỉ nhớ ba mẹ và các anh trai thôi.”
Ngôn Hề nhìn cô bé, linh hồn của Cố Ngôn Hề bị người khác rút đi, ba hồn bảy phách không đầy đủ, mười cái nguyên linh chỉ có bảy cái, dựa theo cách nói của người thường thì Cố Ngôn Hề chính là một kẻ ngốc trời sinh. Thảo nào bé không chịu về, linh hồn rời khỏi thân thể, không bị thân thể hạn chế nên không có chuyện ngu dại, nhưng một khi trở về liền sẽ có ngu dại, ngốc, tàn tật các loại.
Nếu đối phương không muốn về, sớm đầu thai cũng không phải là chuyện gì xấu.
Cố Ngôn Hề đang muốn làm phép giúp bé đầu thai, nhìn lướt qua khuôn mặt của bé lại sửng sốt, tuy rằng người chết không thể thấy rõ nhưng hình dáng lỗ tai của bé lại rất rõ ràng, hoàn mỹ vô khuyết. Một người dưới 14 tuổi, nhìn lỗ tai có thể nhìn ra thơ ấu của bé không có tai nạn gì lớn, thân thể khỏe mạnh, tình huống gia đình cũng tốt, dù sao cũng không thể nào là một kẻ ngốc nha!
Chẳng lẽ…
“Tiểu quỷ, báo sinh nhật của ngươi xem nào.”
Cố Ngôn Hề nghe lời báo sinh nhật của mình, Ngôn Hề bấm tay tính toán xong liền nhíu mày, quả nhiên cô bé này bị người khác sửa đổi mệnh cách nên mới biến thành kẻ ngốc.
Tới lúc Cố Ngôn Hề nên đi thì bỗng nhiên trên bờ sông có một đôi vợ chồng chạy tới, bọn họ kêu to nhào tới bờ sông, người nam thấy Cố Ngôn Hề đang nổi trên sông lập tức cởi áo nhảy xuống, người nữ thì đứng trên bờ khóc lớn.
Cố Ngôn Hề thấy, bỗng nhiên cô bé nắm lấy tay Ngôn Hề khóc nói “Chị gái xinh đẹp, em biết chị rất lợi hại, chị hãy thay em sống đi! Ba hồn bảy phách của em không đủ, trở về cũng thành kẻ ngốc mà thôi, em không muốn sống như vậy nữa, chị sống thay em đi, chăm sóc tốt ba mẹ và các anh trai, đừng liên lụy bọn họ nữa được không?”
Ngôn Hề không đành lòng, nhưng bát tự của Cố Ngôn Hề lại rất xứng đôi với cô, như là vận mệnh đã quyết định như vậy rồi.
Cô gật đầu nói “Được, ngươi đừng đầu thai vội, đợi ta tỉnh lại làm pháp giúp ngươi đầu thai vào một gia đình tốt.”
Người bị đột tử sau khi đầu thai cũng rất khó bảo vệ mạng sống, loại vận rủi này cũng sẽ đi theo bọn họ mấy đời.
Hai người nói xong, Ngôn Hề cũng không hề giãy dụa tiến vào cơ thể của Cố Ngôn Hề.
…
Giường hơi chật, tay vừa nhấc lên liền đụng phải tấm ván gỗ. Người nhà cô chẳng lẽ nghèo đến mức giường cũng mua không nổi sao? Ngôn Hề nghĩ vậy liền giãy dụa ngồi lên.
Ngồi lên mới cảm thấy không thích hợp, cái “giường” này căn bản chính là một cái quan tài! Ở giữa nhà còn đặt một tấm hình đen trắng của cô nữa.
Là linh đường?
Hai vợ chồng ngày ấy cô gặp ở bờ sông đang quỳ trước linh đường khóc lớn, bên cạnh là ba đứa con trai, đó là cha mẹ và anh trai của Cố Ngôn Hề.
“Mẹ, đây là cái cặp mà em gái thích nhất, con đánh Tống Hiểu Thiên một trận mới cướp về được, mẹ đưa cho em mang đi đi.” Cố lão nhị nói.
Cố mẹ gật đầu, khóc đến mức suýt nữa ngất đi.
Cố Gia Trạch cúi đầu cầm cặp, khóc nói “Em gái, cặp của em nè, mang theo sang bên kia cũng phải ngoan ngoãn nghe giảng bài nhé.”
Ngôn Hề ngồi trong quan tài, đưa tay cầm lấy cặp, sợ làm anh mình sợ nên nhẹ giọng nói “Cảm ơn.”
“…”
“A…”
Sau đó là một trận kêu to , trên mặt mọi người đều mang theo sự sợ hãi, rõ ràng là bị cô dọa, Ngôn Hề nhún vai cầm một quả táo từ trong mớ đồ cúng, cắn một miếng rồi hỏi.
“Qủa táo rửa chưa thế?”
Cố mẹ ôm ngực gật đầu.
Ngôn Hề vừa ăn táo vừa cười nói “Con không muốn dọa mọi người đâu, nhưng mà con còn chưa có chết đã làm linh đường rồi, có thể bị vận xui gì hay không?”
“Chưa chết đâu, đến địa phủ đi dạo một vòng, Diêm Vương nói con còn chưa đến thời điểm chết nên lại đuổi con về.”
Cố ba và ba anh em cũng bị dọa sợ, nhưng dù sao cũng là người nhà nên nhanh chóng trở nên vui sướng.
“Ngôn Hề, hình như em hơi khác lúc trước.” Cố lão đại hỏi.
Ngôn Hề cười “Em cũng không biết sao nữa, hình như chết một lần liền như vậy, hồi trước nghe mọi người nói nhưng em lại không nói nên lời, giờ thì tốt rồi, muốn nói gì cũng được cả.”
Mọi người nghĩ lại cũng đều cảm thấy vui vẻ, hỏi thêm Ngôn Hề mấy chuyện nữa, thấy cô đối đáp trôi chảy liền hết nghi ngờ, cũng may Ngôn Hề chết vào ban đêm, tuy rằng mua quan tài về để nhưng chưa kịp thông báo với người khác, bây giờ Ngôn Hề tỉnh liền nói là đưa cô đi bệnh viện cứu giúp, không ngờ lại chữa khỏi được đầu óc.
Người trong thôn nghe nói vậy còn không tin, rất nhiều người đều lại đây xem Ngôn Hề, thấy cô thật sự giống người bình thường đều vô cùng ngạc nhiên.
….
Đêm đó, Ngôn Hề tìm tới dụng cụ làm phép siêu độ cho Cố Ngôn Hề, sau 15 phút, cô lau lớp mồ hôi trên trán, vừa lòng gật đầu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cố Ngôn Hề sẽ đầu thai đến một gia đình bình thường, cha mẹ đều là nông dân, nhưng dưới sự trợ giúp của cô, Cố Ngôn Hề có mệnh cách vượng phu vượng thân nhân, ai đến gần đều có thể đạt được ước nguyện, cha mẹ mới của Cố Ngôn Hề không lâu sau sẽ làm giàu thành công.
Đưa cho Cố Ngôn Hề một cuộc sống hoàn toàn mới và trôi chảy là việc Ngôn Hề có thể làm tốt nhất.
Sau khi kết thúc, Ngôn Hề nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Bên kia, Điền Tam Thải nhìn phòng của con gái, lo lắng hỏi “Lão Cố, ông nói xem con gái sao tự nhiên lại khỏi bệnh rồi? Tôi cứ cảm thấy không chân thật tí nào.”
“Sao lại không chân thật? Dù sao cũng tốt hơn so với chết rồi.”
Cố Minh Giang tưởng tượng đến ngày đó vớt lên thi thể lạnh băng của con gái liền muốn khóc, cảm giác này quá khó chịu.
Điền Tam Thải nghe vậy cũng gật đầu “Đúng vậy, mấy hôm nay tôi cũng suýt khóc mù mắt, may mà con gái đã trở lại, đầu óc sao cũng được, chỉ cần là con gái chúng ta là được.”
“Đúng vậy, suy nghĩ lạc quan một chút.”
Hai người bọn họ sinh ba đứa con trai mới được một cô con gái cưng, ban đầu con gái cũng rất bình thường, ai ngờ đến lúc học nói thì lại không mở miệng nói chuyện, chỉ cười ngô nghê, bọn họ mang đến bệnh viện kiểm tra mới biết là bẩm sinh ngu dại, tất cả mọi người đều khuyên đem con đi bỏ nhưng bọn họ làm sao làm ra chuyện này được? Trong nhà tuy không giàu có, nhưng là đồ vật gì ba đứa con trai có thì Ngôn Hề cũng có một phần, thậm chí còn tốt hơn, trong nhà nếu chỉ có một quả táo, Cố mẹ sẽ không cắt làm bốn mà là sẽ đưa hết cho Ngôn Hề. Tới tuổi đi học, Cố mẹ cũng muốn cho Ngôn Hề đi học, chỉ cần Ngôn Hề có thể tồn tại là được, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện sốt ruột này, cũng may con gái đã trở lại, cũng không ngốc, coi như là trong cái rủi có cái may.
…
Ngày hôm sau, Ngôn Hề cảm giác có người đến gần mình liền mở mắt ra.
“Má ơi, làm anh hết hồn.” Lão nhị Cố Gia Trạch cả đêm không ngủ được, cứ nghĩ chuyện của Ngôn Hề mãi, mới sáng sớm đã tới xem xét tình huống.
“Anh hai?” Ngôn Hề ngồi dậy.
“Ngôn Hề, em thật sự khỏi rồi hả?” Cố Gia Trạch híp mắt hỏi.
Đôi mắt của hắn hẹp dài, nhướn mày xem người khác có loại rất phong lưu, vừa thấy liền biết là một người nam nhân hư hỏng.
“Ừm.”
“Vậy em nói em thấy Diêm Vương với âm phủ thật sao?”
Ngôn Hề gật đầu.
“Anh không tin.” Cố Gia Trạch lắc đầu nói “Em cũng không thể nào giống như trong sách, vừa chết một lần liền có dị năng gì đi?”
“Không tin thì thôi.” Ngôn Hề rời giường.
“Ấy, em đừng đi! Em gái ngốc nói cho anh nghe xem sắp tới anh có vận đào hoa hay không?”
Ngôn Hề liếc nhìn hắn một cái, Cố Gia Trạch sửng sốt, tim đập gia tốc. Má ơi! Ánh mắt vừa rồi của em gái thật đáng sợ.
“Được rồi, anh hai sau này sẽ không gọi em là em ngốc nữa.”
Lúc này Ngôn Hề mới hừ một tiếng nói “Tuy vận đào hoa của anh nhiều, nhưng cơ bản đều là hoa nát, thà không có còn hơn, ấn đường của anh cũng đen, 12 cung có chấn động, sợ là sắp gặp xui xẻo.”
-----------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền tại truyendichgiare.com