Hai người đàn ông kia đều ăn mặc rất lịch sự, một người tuổi hơi lớn mặc một cái áo khoác nỉ, một người khác khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng vàng nhìn rất văn nhã.
Nhìn bọn họ như là bậc bác, bậc ông đáng kính trọng.
Sở Từ ôm một con búp bê màu trắng vào cửa, con búp bê này không có mặt cũng không có ngũ quan, cả người trắng muốt nhìn rất quỷ dị. Thấy cô, hai người đàn ông cười, gã mắt kính nuốt nước miếng, nói một cách đáng khinh “Tiểu mỹ nữ, đến đây với ba!”
Sở Từ nghiêng đầu khó hiểu “Bác, bác có phải ba con đâu? Sao lại nói như vậy?”
“Ngoan!” Gã dỗ nói “Gọi ba, ba cho con kẹo ăn.” Nói xong liền lôi một mớ kẹo ra, con nít nông thôn nhà nghèo, nhiều đứa quanh năm suốt tháng đều không được ăn kẹo, kẹo của hiệu trưởng nhìn đủ màu sắc rất dễ dụ dỗ con nít.
Sở Từ không cầm mà chỉ nói “Bác ơi, con không có hay nhận người lạ làm ba! Bác muốn chơi trò chơi với con không? Hôm nay cô giáo dạy tụi con về âm lịch và dương lịch, bác có biết ngày sinh âm lịch của mình không?”
Gã đàn ông đã bị Sở Từ mê hoặc từ đầu, Sở Từ nhìn còn rất ngây thơ, xinh đẹp tinh tế như một con búp bê sứ, miệng nho nhỏ có thể kích thích mọi ảo tưởng trong nội tâm của gã. Đúng! Gã thích nhất là kiểu này! Gã nghĩ nghĩ, nhiệt huyết dâng lên, cơ thể cũng có phản ứng.
Gã tiến lên trước mặt Sở Từ, hít sâu vào một hơi rồi mới mê luyến nói “Bác nhớ chứ, ngày sinh âm lịch của bác là…”
Sở Từ móc một cây bút lông ra, chấm chu sa viết thông tin lên con búp bê, lại hỏi những vấn đề khác rồi viết luôn một lần.
Lão già bên cạnh cười nói “Lão hiệu trưởng, đứa bé lần này không tồi! Là đứa bé ngoan.”
Hiệu trưởng nghe vậy liền kích động nói “Ngài yên tâm, có khi nào tôi tìm chất lượng kém đâu?”
Lão già hừ lạnh “Nhớ cẩn thận một chút, đừng để người khác chộp được nhược điểm, nếu người nhà bọn họ phát hiện dám dây dưa thì cứ tìm người dọa bọn họ! Dân quê không dám làm bậy đâu.”
“Tôi biết rõ…” hiệu trưởng cung kính nói.
Sở Từ vẫn cười như là không thấy được ánh mắt đói khát của bọn họ, cô viết xong thông tin của bọn họ lên búp bê, lại nhét lá bùa đã vẽ sẵn vào.
“Đứa nhỏ này thật bình tĩnh, tôi đoán nó không biết chúng ta muốn yêu thương nó như thế nào đâu. Tôi thích nhất trẻ con như vậy, chơi rất có cảm giác.”
Gã mắt kính híp mắt hỏi “Sở Từ đúng không? Lại đây chơi trò chơi cùng bác nào.”
Sở Từ chớp mắt, đặt ba con búp bê sang bên cạnh mới nghiêng đầu hỏi “Bác muốn xâm hại trẻ em sao?”
Lời này khiến ba người kia thay đổi sắc mặt, họ im lặng một hồi sau đó cười ha ha “Đứa nhỏ lại còn hiểu chuyện này! Đây không gọi là xâm hại, gọi là yêu thương! Là dễ chịu!”
“Trưởng thành thật sớm, nó có biết lát nữa chúng ta sẽ yêu thương nó như thế nào không nhỉ?”
Ba người vẫn luôn cười, rõ ràng là không thèm sợ một đứa bé.
“Nếu tôi không đoán sai thì ba người đều là người có uy tín, có danh dự, ba người không sợ tôi sẽ kiện mấy người sao?”
“Kiện?” Lão già kia hút điếu thuốc, lộ ra một hàm răng vàng, lão cười nhạo “Nếu có bản lĩnh thì cứ kiện đi! Đời này ta chơi đùa trẻ em có đầy ra, còn không ai vặn ngã được ta! Cô bé này không thành thật, xem ông trừng phạt con như thế nào!”
Ba người đi về phía Sở Từ, Sở Từ thở dài cầm lấy ba con búp bê rồi cười tủm tỉm nói “Giọng điệu đắc ý này khiến người khác thật phản cảm. Đám người cặn bã kia rốt cuộc là đang nghĩ gì? Không biết nếu như bị người khác băm nát phía dưới thì có thống khổ hay không? Thật là tò mò.”
Nói xong cô liền lấy ba cây ngân châm ra, chọc vào hạ thể của ba con rối.
Ngay lập tức, Ngô hiệu trưởng hô to lên một tiếng, sau đó những người khác cũng bắt đầu hô to lên. Bọn họ cảm thấy phía dưới bị một cây châm chọc xuyên qua, sau đó còn loanh quanh lòng vòng mà chọc, giống như Sở Từ đang làm với búp bê vậy.
Ba người liền sợ hãi “Con nhóc kia, mày đang làm gì vậy?” Ngô hiệu trưởng quát.
Gã đeo kính cũng mắng “Thối nha đầu, dừng tay!”
Lão già lừa gạt “Cục cưng đừng quậy nữa! Ông chỉ muốn yêu thương con thôi.”
Sở Từ cười nhạo, nhìn bọn họ như là đang nhìn một đám thiểu năng trí tuệ.
Ký ức cuối cùng của Ngô hiệu trưởng chính là ánh mắt này của Sở Từ, trong chớp mắt lão cảm giác mình đang rớt vào hầm băng, cảm giác được sự sợ hãi xưa nay chưa từng có. Đột nhiên lão ý thức được, đứa nhỏ này cố ý bước vào bẫy của lão là muốn một lần nuốt hết bọn họ.
Không! Không thể nào! Sở Từ chỉ là một đứa bé 10 tuổi, thậm chí trước kia còn ngu ngốc, như vậy thì sao có thể biết cái gì? Sao có thể làm con rối?
Nhưng mà lại một lầm châm cắm vào lại khiến Ngô hiệu trưởng đau đớn kêu to, hai người kia cũng che lại hạ thể, ngã xuống đất rên rỉ.
Sở Từ làm như không phát hiện, cô trầm mê vào trò chơi, dùng châm đâm vào một lần lại một lần.
Cho đến khi cô cắm nát đồ vật của ba người kia mới mệt mỏi thở dài nói “Ôi, cắm người thật là mệt, lại đây, ba người các ngươi viết hết những chuyện phạm tội đã làm qua ra giấy, nếu không…”
Nói xong, Sở Từ cầm một cây dao cười đi về hướng bọn họ.
Lão già thống khổ nói “Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày…Đừng làm càn!”
Sở Từ vỗ khuôn mặt già của lão, nói “Khuôn mặt già nua này của ông, ông soi gương không thấy sợ sao? Mặt ghê tởm như vậy còn dám ra tay với trẻ em, hôm nay tôi muốn cho ông biết kết cục chân chính của cầm thú là gì!”
Nói xong, Sở Từ lấy lão làm gương, cắt luôn phía dưới của búp bê.
“A…….” Lão già đau khổ kêu to, máu chảy đầy đất, lão lập tức đau ngất đi.
Hai người kia xem sợ ngây người, trên mặt tràn đầy sợ hãi, bọn họ liên tục lui về phía sau muốn cách xa Sở Từ ra. Đứa bé này! Nó là ác ma! Là lệ quỷ! Nó không phải người!
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ mấy người cũng muốn bị cắt đứt? A… Mấy người chắc chắn đang nghĩ rằng sẽ có người đến trừng phạt tôi, tôi không trốn được đúng không?”
Hai người vội vàng gật đầu, Ngô hiệu trưởng chịu đau mắng “Sở Từ! Tao nói cho mày biết…Mày không chạy thoát được đâu! Sẽ có người trừng phạt mày!”
“Làm sao có thể chứ? Loại người như ông còn chưa có ai trừng phạt, một cô bé ngây thơ hồn nhiên đáng yêu như tôi, có ai sẽ làm gì tôi nào? À, quên nhắc mấy người, nước chúng ta còn có luật bảo hộ nha, nghe nói đứa trẻ như tôi cho dù giết người cũng không phải ngồi tù. Hơn nữa, ai mà tin một đứa bé 10 tuổi có thể điều khiển búp bê giết người chứ? Miễn bàn hiện trường còn không có công cụ gây án. Đương nhiên, tôi rất dân chủ, mấy người có thể đi kiện tôi. Kiện đi! Tôi nhìn xem ai dám làm gì tôi.”
Những lời này rất quen tai, là những lời bọn họ vừa nói ban nãy. Bọn họ nói họ không sợ! Không ai có thể làm gì họ! Chỉ chớp mắt Sở Từ đã lấy những lời này trả lại cho họ.
Ngô Khải Lượng đột nhiên tuyệt vọng, lão nhìn gã đeo kính, hai người đều thấy sự tuyệt vọng từ trên khuôn mặt đối phương.
Sở Từ ngồi xổm xuống trước mặt họ, cười nói “Mấy người sợ hả? Không thể nào? Tôi đáng yêu mềm mại nhìn qua chơi rất thích nha! Không phải mấy người nói muốn chơi trò chơi sao? Hiệu trưởng, bác, tới đây chơi cùng Sở Từ đi. Sở Từ rất biết chơi nha! Bây giờ trò chơi còn chưa kết thúc, hai người không thể bỏ đi.”
Nỗi sợ hãi bao trùm ba người bọn họ, không biết vì sao chỉ cần Sở Từ cười một tí là bọn họ lại sợ hơn một phần. Sở Từ đem giấy đặt trước mặt bọn họ. Hai người liếc nhau rồi bắt đầu viết trong tiếng kêu to của lão già.
Sở Từ cười “Đúng rồi, tôi không thích nhắc nhở người khác, nhưng mà nếu các người quên mất mình từng xâm phạm những người nào, hoặc cố ý nói lộ ra , mấy người sẽ biết còn có rất nhiều cách đau, đau hơn dao cắt nữa. Mấy người có biết hình phạt treo cổ thời xưa không? Ở cổ đại nếu phạm tội hiếp dâm đều được đối đãi như vậy cả, mấy người… muốn thử không?” Sở Từ không cười, sắc mặt lạnh lẽo.
Hai người không dám chần chờ nữa, tỉ mỉ viết ra từng sự kiện mà bản thân đã trải qua và những người đã cấu kết cùng bọn họ. Viết đầy hai tờ giấy, Sở Từ nhìn những việc này, mặt càng ngày càng lạnh.
“Xong rồi…Chúng tôi đã viết hết, có thể tha cho chúng tôi chưa?” Ngô hiệu trưởng hỏi.
Sở Từ khó hiểu nhìn bọn họ “Tha? Tôi bảo sẽ tha mấy người hồi nào? Ngô hiệu trưởng, ông già rồi. Khi một người già đi người ta thường sẽ ngẫm lại và suy xét cuộc đời mình, ở trên người ông, tôi không hề thấy điều đó.”
Nói xong, Sở Từ lấy bật lửa ra, châm lửa đốt hai con búp bê.
“A…” Một ngọn lửa dấy lên trên người hai người đàn ông, bọn họ kinh hoảng đẩy cửa chạy ra ngoài.
…….
Mấy ngày nay trong trường học tràn ngập một loại không khí khẩn trương, đặc biệt là các thầy cô đều đang lén lút bàn luận việc Ngô hiệu trưởng đã chết, là sợ tội nên tự sát! Nói là sợ tội tự sát cũng không chính xác, trước khi lão chết cả người đều cháy, phía dưới cũng bị thiêu nát, cuối cùng lão không chịu nổi sự đau đớn nên nhảy lầu tự sát trong bệnh viện.
Nghe nói trước khi chết lão luôn nói mê sảng, cái gì mà xâm hại trẻ em gì đó, nói ra toàn bộ những chuyện xấu mà lão đã làm. Cả trường đều đang kinh ngạc, một người hiệu trưởng quản lý mấy ngàn trẻ em thế nhưng lại là luyến đồng! Còn cùng lãnh đạo xâm phạm nhiều bé gái như vậy! Loại người này quả thật là còn không bằng cầm thú.
Các thầy cô giáo ở sau lưng lau nước mắt nói những đứa trẻ này đáng thương. Nghe nói lão còn có hai đồng lõa, phía dưới cũng giống như Ngô hiệu trưởng, đều mất đi công năng. Hai người này rất quái dị, lúc chết thịt trên người như là vẩy cá, giống như bị người khác dùng dao cắt qua. Cuối cùng, lão già lấy dây thừng treo cổ, gã đeo kính thì ra ngoài bị xe đâm.
Ba người đều là đột tử! Cách chết còn thảm thiết, việc này rất tà môn nhưng lại không có ai đồng tình bọn họ, tất cả mọi người đều nói loại người này đáng chết! May mắn là họ đã chết nếu không không biết còn bao nhiêu đứa bé bị tội nữa.
Việc này làm ầm ĩ rất lớn, nghe nói còn có một phần danh sách truyền ra liên quan đến rất nhiều người có danh dự, uy tín ở huyện. Nhưng sau đó chuyện này nhanh chóng bị đè xuống, phía trên nói là giả, còn nói tội phạm là ba người này nhưng đều đã tự sát.
Sở Từ nghe nói, không nhịn được ngáp một cái, cô biết ngay là sẽ như vậy, may mà cô đã nhớ rõ tên của mọi người, hơn nữa đã làm phép. Mấy người này sẽ bị xe đâm chết, có người té xuống sông, có người bị kẻ điên chém chết… Tóm lại đều là lấy cái chết đến chuộc tội.
Sở Từ lấy một viên kẹo ra đưa cho Dương Hi lớp bên cạnh, Dương Hi lột ra để vào miệng. Kẹo, có vị ngọt!
……….
“Sở Từ, bây giờ tan học mẹ sẽ đến đón con.”
Chuyện của hiệu trưởng truyền khắp trấn trên khiến mỗi người đều cảm thấy bất an, Điền Tam Thải nhớ tới những lời lúc trước con gái mình nói, nhận thấy được Sở Từ từng bị mưu đồ gây rối, may mà con gái mình không bị làm sao nếu không bà nhất định không sống nổi nữa.
“Được ạ.” Hai người đi đến cổng trường, gặp Trọng Lệ Lệ. Mặt mày mụ xám như tro, nhìn nghèo túng, luôn cúi đầu không dám nhìn người khác.
Sở Từ đánh giá mặt mụ, thấy sắc mặt mụ biến thành màu đen, ủ rũ, xem ra là có người phải làm đám tang, mà tướng quả phụ của mụ cũng càng rõ ràng, hiển nhiên là chồng mụ đã qua đời.
Sao lại nhanh như vậy? Theo tính toán của Sở Từ thì ít nhất cũng phải lên chức rồi mới có thể chết, giờ mới có mấy ngày, không nên nhanh như vậy chứ?
“Mẹ, bà ta bị làm sao vậy?” Sở Từ nhỏ giọng hỏi.
“Ôi cũng là số khổ, nghe nói chồng mụ cũng sắp thăng chức, ai ngờ lúc tan tầm bị một kẻ điên không biết từ nơi nào chạy tới chém chết!”
Sở Từ nhíu mày “Mẹ, chồng bà ta tên là gì?”
Điền Tam Thải nói cái tên đối với Sở Từ rất quen tai “Tuy rằng mụ ta vẫn cứ luôn kiếm chuyện với mẹ, nhưng xảy ra chuyện như vậy, thiệt thòi nhất vẫn là con cái.”
Sở Từ nhìn Hiên Hiên, đứa bé kia như một quả bóng cao su bị xì hơi không có chút tinh thần nào. Nhưng thì sao chứ? Đừng nói với cô ai làm nấy chịu! Cô cũng không phải những đứa trẻ bị xâm hại nên không có tư cách nói tha thứ. Thử đi hỏi những đứa trẻ đó xem họ có đồng tình với đứa trẻ này hay không đi.
Sở Từ cầm lấy cặp, lạnh nhạt nói “Thưa mẹ con đi học.”
“Ừ, hôm nay có kết quả thi thư pháp đúng không? Thành tích không tốt cũng đừng có buồn, con dám can đảm đi thi mẹ cũng đã vui rồi.” Điền Tam Thải an ủi nói.
Sở Từ nhìn bà một cái “Mẹ, còn có chuyện khác khiến mẹ vui hơn nữa, mẹ tin không?”
Điền Tam Thải không hiểu ra sao.
----------------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền trên truyendichgiare.com