Bởi vì có chuyện trong lòng nên Vương Toàn Trung về đến nhà vẫn còn thất thần.
“Ba! Ba về rồi!” Vương Tô cười chạy lại ôm tay ông.
“Tô Tô?” Thấy con gái, Vương Toàn Trung ngạc nhiên nói “Bây giờ còn chưa tới kì nghỉ đông sao con đã về rồi?”
“Làm sao? Con gái về thăm ông ông còn không vui? Cũng không biết người nào nói con gái đi rồi mình như góa bụa vậy.” Vợ của Vương Toàn Trung là Tô Mẫn trêu ghẹo nói.
Vương Tô cười nói “Ôi chao, xem ra lúc con không ở nhà ba mẹ rất nhớ con đúng không?”
“Đứa nhỏ này…”
Ba người nói nói cười cười, Vương Toàn Trung tâm tình tốt lên không ít, lúc cởi áo khoác chợt sờ tới cái bùa bình an trong túi áo, ông liền ném nó vào sọt rác.
“Ba, ba ném cái gì vậy? Không phải là thư tình bồ nhí viết cho ba chứ? Sợ bị mẹ thấy nên hủy thi diệt tích?” Vương Tô thò qua hỏi.
Nói bừa cái gì đấy? Ba con đời này có nhìn người phụ nữ nào khác không?” Vương Toàn Trung ngồi vào sô pha.
“Vậy đó là cái gì?”
“Không có gì, là cái bùa bình an em gái của một người học trò đưa cho ba, kêu ba đưa cho con.” Vương Toàn Trung hừ một tiếng “Ba ít nhất cũng là giáo viên mà dám lừa gạt ba? Không có cửa đâu!”
Ông vừa nói vậy, hai mẹ con đều cảm thấy kì quái, không quen không biết người ta đưa bùa cho Vương Tô làm gì?
Vương Toàn Trung nói chuyện đã xảy ra “Nhất định là cái Ngưu đại sư gì đó đưa, người này không có bản lĩnh còn thích nói hươu nói vượn, học sinh của tôi cũng có một cái để bảo bình an, lần sau nếu gặp hắn tôi nhất định muốn đánh hắn một trận, nói cái gì mà Tô Tô muốn đi du học, sao có thể…”
Ông vừa nói xong Tô Mẫn liền gật đầu, ai ngờ Vương Tô lại lúng túng nói “Ba, con còn chưa kịp nói cùng ba, trường học có một danh ngạch xuất ngoại giao lưu học tập, miễn phí tất cả các loại phí dụng, chỉ cần lo sinh hoạt phí của bản thân là được, còn có thể được học bổng của cả hai bên đại học. Lão sư đã đề cử con, lần này con về chính là vì bàn bạc chuyện này.”
“Cái gì?” Nghe vậy Vương Toàn Trung liền biến sắc, con gái của mình có cơ hội xuất ngoại mà ông còn chưa biết, như vậy Ngưu đại sư thật là tính ra được? Hắn nói con gái mình trong vòng ba năm không nên ra nước ngoài, nếu không sẽ chết tha hương, nếu thật như vậy…Vương Toàn Trung rùng mình một cái.
“Ba, Đại sư còn nói gì?”
“Hắn nói trong vòng ba năm không nên ra nước ngoài, nếu không sẽ chết tha hương.”
“Cái gì?” Tô Mẫn biến sắc, kéo áo Vương Toàn Trung nói “Lão công, có thờ có thiêng có kiêng có lành, người ta lại không lấy tiền của ông, còn cho ông một cái bùa bình an, có thể thấy là không phải vì tiền.”
Lúc này Vương Toàn Trung mới biết được mình thật sự gặp Đại sư, ông vội chạy đến thùng rác cầm bùa lên cẩn thận xoa xoa.
“Ba…” Vương Tô vội nói “Đại sư còn nói gì không? Cơ hội lần này rất tốt, không thể chỉ vì một lời nói mà từ bỏ đi?”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương thấy sự kiên định. Cơ hội đúng là rất tốt, nhưng liên quan đến sống chết của con gái mình, họ không thể mạo hiểm như vậy.
“Tô Tô, con cẩn thận suy xét một chút! Bùa bình an Đại sư cho con, con mang theo cẩn thận.”
Vương Tô vô cùng buồn bực, hôm sau cô tụ tập bạn bè đi ra ngoài tố khổ, bây giờ đã là thế kỉ 21, cha mẹ là giáo viên cấp 3 thế nhưng còn tin tưởng bói toán khiến cô từ bỏ cơ hội xuất ngoại, còn có thiên lý sao?
Ai ngờ Vương Tô vừa lên xe bus liền gặp ăn trộm, cô cùng người trên xe bắt lấy ăn trộm muốn đưa đến cục công an thì ăn trộm đột nhiên lấy dao ra đâm Vương Tô, mọi người bị giật mình, Vương Tô trốn không kịp bị dao đâm trúng, cô sợ hãi xụi lơ trên đất.
Mấy người trẻ tuổi nhân cơ hội chế trụ tên trộm.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Mọi người quan tâm hỏi.
Vương Tô sửng sốt phát hiện, dao đâm trúng bụng cô thế nhưng không có giọt máu nào,Vương Tô vén áo lên thì thấy một cái bùa hộ mệnh có vết dao trên đó.
Đột nhiên lá bùa bùng cháy lên, nhanh chóng đốt thành tro.
Người trên xe đều quan tâm đến cô, Vương Tô ngơ ngác có lệ bọn họ, chờ ăn trộm bị bắt đi cô liền gọi điện cho Vương Toàn Trung, Vương Toàn Trung vừa nghe liền sợ nhũn tay ra, may mắn nhờ lá bùa bình an của em gái Sở Châu đưa bảo vệ mạng cho Vương Tô, nếu không…
Nếu người ta đã có năng lực này, vậy hắn bảo Vương Tô ba năm không nên xuất ngoại tất nhiên không phải nói giỡn, Vương Toàn Trung kiên định nói “Tô Tô, từ chối cơ hội xuất ngoại đi, ba năm tới con đừng đi đâu hết!”
Có việc này Vương Tô liền hoàn toàn tin, làm sao còn dám đi? Cô lập tức gọi điện cho giáo sư từ chối.
Cuối tuần, Vương Toàn Trung lái xe mang người nhà đi đến tòa chùa miếu cạnh nhà Sở Châu, tặng 2000 đồng tiền nhang đèn cho Ngưu đại sư.
“Đại sư, con gái của tôi trong ba năm không thể xuất ngoại, vậy sau ba năm…”
Ngưu đại sư ra vẻ cao thâm nói “Đã tránh thoát vận rủi vậy 3 năm sau cứ xuất ngoại như bình thường, chỉ có điều sau này kết hôn không thể quá xa nhà, nếu không hôn nhân sẽ không hạnh phúc.”
Vương Toàn Trung khẩn trương gật đầu, thầm nghĩ sau này nhất định phải tìm con rể ở địa phương!
Có số tiền này, tài khoản ngân hàng của Sở Từ lần đầu tiên quá 1 vạn, cô lén cất tiền dưới giường, nghĩ nếu Sở ba cần liền lấy ra cho ông.
………
Buổi tối, cô triệu tập lũ quỷ trên đỉnh núi mở họp.
“Thế nào? Có phát hiện gì dị thường không?”
Đám quỷ lắc đầu, chỉ có quỷ thắt cổ nói “Đại sư, hôm ngài đi tôi thấy hình như có người làm phép.”
Sở Từ nhíu mày nói “Ở hướng nào?”
Quỷ thắt cổ lắc đầu nói “Ngài cũng biết pháp lực người kia rất mạnh, chúng tôi không thể tới gần, chỉ biết là ở gần nhà ngài thôi.”
Điều này trùng với suy đoán của Sở Từ, cô cười lạnh, xem ra cô phải chủ động ra tay cho người khác biết sự lợi hại, nếu không chó mèo nào cũng dám bày trận dưới mắt cô. So về bày trận thì cô chính là lão tổ tông của thế giới này, cô còn chưa nói gì ai dám tới la năm hét sáu?
Đêm đó chờ người Sở gia ngủ say cô liền lặng lẽ ra ngoài, hết canh ba mới về.
…………..
Sáng hôm sau Sở Từ dậy muộn, Điền Tam Thải gọi rất nhiều lần mới gọi được cô dậy. Sở Từ ngáp một cái, thấy sắp muộn học liền nhanh chóng ngồi vào bàn ăn cơm.
Sở Minh Giang hiếm khi ở nhà, thấy con gái mình vội vàng liền cười nói “Cháo nóng đấy, đừng ăn gấp như vậy, đợi lát nữa ba đạp xe chở con đi.”
Sở Từ nhếch miệng cười “Dạ.”
Hắc khí trên mặt Sở Minh Giang đã hoàn toàn tan, hiện tại vận thế của ông rất tốt, cái trán hơi đỏ lên, cung tiền tài cũng sáng, có thể thấy tài vận mấy ngày nay cũng không tồi. Nếu không có gì bất ngờ thì từ năm nay trở đi công trình sẽ tới liên tục, đương nhiên làm công trình cũng có nguy hiểm, nhưng Sở Từ là ai? Cô làm sao có thể để Sở Minh Giang lỗ vốn chứ? Từ nay về sau Sở Minh Giang chỉ có thể kiếm tiền, không qua mấy năm là có thể làm giàu.
Tâm tình của Sở Từ rất tốt, ăn sáng xong hai người anh chạy đi học, Sở Minh Giang thì chở Sở Từ đến cổng trường. Thấy con gái mình càng ngày càng xinh đẹp lại còn rất giống mình, lòng ông mềm nhũn móc một đồng tiền cho cô.
“Đừng nói cho anh con biết nhé.”
Sở Từ vui vẻ cầm tiền nói “Con biết rồi ba, vẫn là ba thương con nhất.”
“Con bé này!” Sở Minh Giang bị Sở Từ nịnh không thấy đường, thỏa mãn đạp xe đi.
Chờ Sở Minh Giang đi rồi Sở Từ mới lén chạy về. Cô nhờ Ngưu đại sư gọi điện xin nghỉ, cô thì ở lại trong thôn có việc quan trọng phải làm.
Sở Từ không về nhà mà đi thẳng đến nghĩa trang.
Nghĩa trang ở nông thôn không xa hoa như trong thành phố nhưng lại có rất nhiều chú ý, mộ đều ở phía tây của thôn, người ta cảm thấy người chết tựa như mặt trời xuống núi, phía tây lại không cản ánh sáng mặt trời ở phía đông nên có lợi với con cháu. Đêm qua cô đã lén đến chỗ này, chọn ra 6 nhà phù hợp yêu cầu.
Sở Từ làm vậy cũng có nguyên nhân, mộ tổ tiên là nơi mà vận thế và phúc khí phát ra, Trung Quốc có cách nói là chỉ cần phong thủy của mộ tổ tiên tốt thì vận thế đời sau mới vượng, đây cũng không phải là không có lý do, từ góc độ phong thủy tới nói thì dẫn long nhập huyệt, chỉ có phong thủy chọn tốt, cảnh vật xung quanh tú mĩ, núi non trùng điệp thoải mái thì mộ phần mới có thể hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, khiến đời sau hưởng phúc.
Cô chọn 6 nhà này là vì họ đều hợp với yêu cầu “Long huyệt.”
Dân quê hạ táng không chú ý rất nhiều chuyện, muốn chú ý cũng không chú ý nổi, chọn long huyệt như thế nào là do Đại sư phong thủy chuyên nghiệp mới chọn được, hiện nay thu phí nếu thấp hơn một vạn là các Đại sư không có khả năng rời núi, mà long huyệt còn phân ra đại long tiểu long, đại long là tổ trạch của các nhà giàu mới có, tiểu long là những gia đình bình thường.
Nếu người muốn hại Sở gia là người tin pháp thuật, vậy tất nhiên họ cũng sẽ tin phong thủy, chắc chắn sẽ sửa sang phần mộ tổ tiên nhà mình, bởi vậy Sở Từ chọn lựa bày trận pháp ở 3 hộ có phần mộ là đại long. Trận pháp này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dễ dàng thay đổi thói quen của đối phương, xung đột với trận pháp của họ khiến họ lộ ra dấu vết.
Ba hộ gia đình này, có một là ở phía tây Sở gia, họ Phùng, trong nhà chỉ có một đứa con trai, nhà cũng khá giả, là một ngôi nhà lầu hai tầng. Nhà thứ hai ở phía sau Sở gia, họ Trịnh, gia cảnh bình thường hơn, con gái lớn có chút ngu đần giống Sở Từ, người nhà này nhìn qua rất hòa khí, bình thường cũng có qua lại với Điền Tam Thải. Nhà thứ ba là nhà nội của Sở Từ, nói cũng kì quái, phần mộ tổ tiên của họ lại có chân long, có phần mộ tổ tiên như vậy thì đời sau thường đều có vận thế không tồi, khó trách người Sở gia ban đầu vận thế đều rất tốt.
Tuy rằng có một nhà là họ hàng của mình nhưng Sở Từ cũng không loại trừ sự nghi ngờ với ông bà nội, kiếp trước cô cũng gặp chuyện như vậy rồi, bà nội thiên vị con thứ hai nhưng thân thể người con này lại không tốt nên không sống được lâu, bà tìm thầy bói nói là do lão đại mạng quá cứng khắc lão nhị, phương pháp hóa giải là khiến thân thể lão đại có tàn khuyết. Bà lão kia thế nhưng cũng nghe theo, tìm người làm trận pháp khiến con thứ nhất lên núi hái thuốc bị ngã gãy chân.
Con người nếu bất công thì sẽ rất dễ dàng đánh mất lý trí, Sở Từ đem cả ba nhà đều suy xét đến.
…….
Lúc này bỗng có người đi tới, Sở Từ sửng sốt, thấy người nọ là con dâu nhà họ Phùng tên là Chu Hiểu Quyên đang mang theo một thầy phong thủy đi về phía này.
Sở Từ cau mày, nhanh như vậy đã có người tới, không lẽ người muốn hại Sở gia là Phùng gia?
Chu Hiểu Quyên dẫn người kia đến nơi “Đại sư, phần mộ tổ tiên của nhà chúng tôi ở ngay phía trước.”
Sở Từ còn có ấn tượng với Chu Hiểu Quyên, trước kia Sở Từ còn ngốc Chu Hiểu Quyên liền thường cho cô kẹo ăn, người này khá tốt. Điều kiện của Phùng gia ở nông thôn còn tính không tệ, có nhà lầu, mỗi người đều cần mẫn ra ngoài kiếm tiền, chỉ có Chu Hiểu Quyên một người ở nhà trông con, Chu Hiểu Quyên xinh đẹp lại bổn phận, người trong thôn đều thích cô.
Lúc này mắt cô sưng lớn, rõ ràng là khóc đã lâu, tinh thần cũng hoảng hốt.
Chờ cô đến gần, Sở Từ có thể thấy rõ trên người Chu Hiểu Quyên có sát khí rất nặng.
----------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền trên truyendichgiare.com