Kì môn độn giáp là loại pháp thuật có trình độ cao nhất, ở cổ đại được xem như môn học bắt buộc của vua chúa, môn học này cao thâm khó đoán nhưng lại được xưng “Học kì môn độn giáp, người tới không cần hỏi.”
Vì vậy môn bí thuật này ở cổ đại chỉ do sư phụ truyền cho đệ tử, rất nhiều người được xưng là Đại sư huyền học nhưng chỉ biết cách suy đoán đơn giản, rất ít người dám nói mình biết kì môn độn giáp, ở hiện đại đã không tìm ra mấy người biết cái này.
Kì môn độn giáp cần dùng bát quái đến suy đoán, căn cứ những cách khác nhau đến tìm ra tám cửa cát hung, tám cửa này là cửa sinh, tử, hưu, thương, khai, quan, cảnh, kinh. Sở Từ thấy rõ cái cối xay này được chuyển đến cửa tử, cửa này là cửa ác nhất, dùng cối xay đến chặn cái cửa này lại tất nhiên là có vấn đề.
Quỷ thắt cổ nhịn không được nói nhỏ “Đại sư, ngài nhìn lâu như vậy có nhìn ra được cái gì không nha? Tại sao cửa nhà này có trận pháp lợi hại như vậy? Chúng ta cũng không vào được.”
“Đồ thiểu năng trí tuệ, mày là quỷ, nói nhỏ như vậy làm gì?” quỷ chết đuối ghét bỏ.
“Tôi đây đang khẩn tưởng dùm Đại sư đấy thôi.”
“Cái rắm! Không có chuyện gì mà Đại sư không giải quyết được, khẩn trương cái gì?”
Sở Từ bật cười “Cám ơn mấy ngươi để mắt.” sau đó cô cầm pháp khí đến gần.
Đám quỷ đồng thời lùi lại phía sau nói “Đại sư, bảo trọng! Chúng tôi sẽ hò hét trợ uy cho ngài.”
“…”
Sở Từ cười một tiếng, cửa bị kì môn độn giáp bày thành trận pháp, lúc đi vào cần phải cẩn thận, nếu không rơi vào bẫy rập liền có thể không ra khỏi, Sở Từ cũng không xa lạ gì với trận pháp này, cô nín thở nhìn, dùng sao trời tính toán phương hướng sau đó nhanh chóng đi về phía cửa.
Lúc này Sở Từ đã có phán đoán về pháp lực của người Đại sư kia, người kia tuy rằng có thể bố trí trận pháp nhưng so với cô còn kém xa, người như vậy làm sao có thể lén bày trận hãm hại người của Sở gia dưới mí mắt của cô mà không bị cô phát hiện chứ?
Sở Từ đi đến cửa lớn, đang định lén đi vào chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng hét thảm. Tiếng hét kia là của phụ nữ, thê thảm bén nhọn như là rất khó chịu nghe khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếng hét này liên tục rất lâu khiến cho mấy nhà bên cạnh đều đốt đèn lên, có người quen lục tục đi đến.
“Mấy người cũng nghe thấy hả?”
“Là nhà lão Trịnh đúng không? Là con gái của nhà lão sao?”
“Con gái nhà lão ta có chuyện gì?”
“Hơn nửa đêm không biết kêu cái gì, thật là quái!”
Một lúc sau trong nhà truyền đến tiếng nói của Trịnh lão đại “Không có chuyện gì, đại nha đầu nửa đêm đi WC bị ngã, bây giờ đã ngủ rồi, mọi người về nhà trước đi.”
Sở Từ từ xa vẫn nghe được giọng gã run run, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nghi ngờ hỏi “Thật không có chuyện gì chứ? Sao tôi cứ thấy kì kì? Tiếng kêu kia quá lớn, Trịnh lão đại, nếu té thì đưa nó đi bệnh viện đi. Tuy rằng là kẻ ngốc nhưng cũng là một mạng người.”
Người nói chính là vợ của bí thư thôn, bình thường cũng có uy tín, Trịnh lão đại liền cười gượng nói “Không có chuyện gì, đại nha da dày thịt béo, không sao đâu mọi người về đi.”
Lát sau vợ của gã cũng ra nói chuyện, cha mẹ người ta đều nói không sao, bọn họ cũng không xen vào nữa, đều trở về.
……..
Chờ mọi người vừa đi Sở Từ liền móc ra một lá bùa xếp thành một con hạc giấy, cô ngồi dựa vào tường nhắm mắt ngưng thần niệm chú ngữ, chuyện kì quái lập tức xảy ra, con hạc ban đầu không có sinh mệnh thế nhưng lại vỗ cánh nhanh chóng bay đi.
Rải đậu thành binh, gấp giấy thành binh đều là pháp thuật đơn giản, dùng bùa giao cho hạc giấy sinh mệnh ngắn ngủi, khiến hạc nghe lệnh của mình, thay thế mình nhìn mọi chuyện.
Sở Từ càng niệm càng nhanh, còn quát “Thái Thượng Lão Quân nhanh chóng nghe lệnh, đi!”
Hạc giấy phi vào sân, lúc này hạc đã hóa thành đôi mắt của Sở Từ, thay thế cô nhìn mọi chuyện trong nhà. Bài trí trong nhà Trịnh gia cũng không khác Sở gia là bao, trên thực tế nông thôn đều bày như vậy. Cửa phòng bếp có một lu nước, bên cạnh là cái giếng. Trên bàn của nhà chính có buộc một con vật gì đó, vật kia có lông tóc màu đen, luôn cúi đầu kêu nhỏ, chờ hạc giấy đến gần Sở Từ mới thấy rõ, đó không phải là động vật gì mà là một nữ nhân! Là đại nha, con gái nhà họ Trịnh!
Trên tay cô còn có vết máu không ngừng chảy, Sở Từ cười lạnh, nói con gái mình đi WC bị ngã, ngã ra một vết đao cắt cũng là tuyệt. Hạc giấy muốn phi vào trong nhưng lại bị một bức tường chặn lại, có người bày trận pháp ở trong này. Lúc này pháp lực của Sở Từ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đi vào rất dễ bị phát hiện cho nên cô nhanh chóng gọi hạc trở về.
Sở Từ nhìn về phía Trịnh gia, tuy nhà này dùng trận pháp khiến người khác nhìn qua có một loại bình thản an lành nhưng cô cứ cảm thấy không thoải mái, cứ như mọi thứ ở đây chỉ là biểu tượng mà thôi. Cô khẳng định Trịnh gia tuyệt đối không sạch sẽ.
Sở Từ rất muốn tìm tòi cho ra kết quả nhưng bây giờ không phải là lúc, cô sống trong thân thể của một đứa bé 10 tuổi, pháp lực yếu, trên tay không có một pháp khí nào dùng để công kích được, cây trâm tuy rằng tốt nhưng tính công kích lại kém, ít nhất cô cũng phải tìm thứ gì để phòng thân mới được.
Sở Từ lặng lẽ trở về nhà, lúc nằm trên giường nghĩ tới bí mật của Trịnh gia cô hưng phấn không ngủ được. 1000 năm! Suốt 1000 năm cô không có dạy dỗ người hay quỷ nào cả nha! Trước mắt có người đưa lên cửa cho cô, cô phải cảm ơn những người này mới được. Nghĩ vậy, cô mỉm cười tinh quái.
Cô không hề biết Sở Trạch Vũ đang trốn ở cổng lớn sợ run bần bật. Vừa rồi hắn thấy cái gì? Con mẹ nó, hạc giấy biết bay! Sở Từ còn luôn nói chuyện cùng cái gì đó, chẳng lẽ là quỷ? Nghĩ vậy Sở Trạch Vũ sợ hãi nhìn bốn phía, cảm giác gió lạnh đang thổi, hắn sợ run, cắn răng chạy vào phòng, không dám đi tìm Sở Từ cũng không dám nghĩ đến chuyện vừa rồi.
………..
Hôm sau Sở Trạch Vũ xuất hiện với đôi mắt đen thui, Điền Tam Thải nhíu mày “Đứa bé này, có phải lại lén đọc sách cấm không?”
“Cái gì?” Sở Trạch Vũ kinh ngạc đỏ mặt, hắn la lên “Mẹ! mẹ nói gì vậy? Sách cấm gì chứ?”
“Không lẽ là sách toán hay ngữ văn? Nhìn quầng thâm mắt của con kìa.” Điền Tam Thải cười nhạo “Con là con của mẹ, mẹ còn không hiểu sao? Mẹ còn chưa thấy con chủ động đi học bao giờ.”
Sở Trạch Vũ thế nhưng lại không cãi nữa, Sở Từ thấy hắn nhìn mình chằm chằm liền nghiêng đầu cười nói “Anh hai, anh xem em làm gì?”
Sở Trạch Vũ nhìn khuôn mặt này chằm chằm, cảm thấy hoảng hốt. Tối qua hắn không ngủ được, cả đầu đều là hình ảnh Sở Từ nói chuyện cùng không khí, ngồi xếp bằng làm phép như bị người khác bám vào, Sở Trạch Vũ cảm thấy lạnh cả người, không dám nói gì mà chỉ cúi đầu ăn cơm.
Thấy hắn khác thường Sở Từ liền hỏi “Sao vậy? Anh hai biết mẹ cho em hai cái trứng gà hả?”
Sở Trạch Vũ hừ một tiếng “Ai không biết mẹ bất công em chứ? Cho trứng gà có gì đặc biệt? Cho trứng vàng anh cũng không thấy lạ!”
“Đứa nhỏ này sao toàn nói ngu thế?” Điền Tam Thải nói thầm “Phải gọi ba con về nhà nhiều hơn, mẹ là không trị được mấy đứa.”
Trên đường đi học, Sở Trạch Vũ vẫn luôn đi theo phía sau Sở Từ len lén nhìn cô, bỗng nhiên Sở Từ dừng lại, Sở Trạch Vũ khẩn trương lên.
Sở Từ móc ra một chồng bùa chú đưa cho Sở Trạch Vũ “Anh hai, anh nói muốn bùa tĩnh tâm mà, anh cầm đi.”
Sở Trạch Vũ nhìn mớ bùa kia, không hiểu sao hắn có thể chắc chắn đây là bùa do Sở Từ vẽ, Ngưu đại sư cái gì đều là ngụy trang. Sở Từ lợi hại như vậy, hạc giấy cũng có thể điều khiển như trong phim thì Ngưu đại sư làm sao có thể so sánh được? ít nhất hắn lớn như vậy còn chưa có gặp ai lợi hại như thế đâu. Thảo nào hắn cứ cảm thấy chữ viết trên bùa nhìn rất quen.
Thấy vẻ mặt ngốc lăng của Sở Trạch Vũ, Sở Từ cười nhét bùa vào tay hắn “Anh hai, hôm nay tan học anh sẽ gặp chút phiền toái, nhưng đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.”
Sở Trạch Vũ sửng sốt rồi xì một tiếng “ Nói mê sảng gì đó? Ai cần em bảo vệ chứ?”
Nhưng tưởng tượng đến cảnh mình thấy ngày hôm qua, Sở Trạch Vũ lại hốt hoảng, hắn nuốt nước miếng một cái, không dám nói nữa mà quay đầu chạy.
……..
Cả ngày nay Sở Từ có chút thất thần, nói ra cũng buồn cười, cô vẽ bùa tĩnh tâm cho các bạn học khiến mọi người tập trung hơn nhưng chính bản thân cô lại thất thần, cũng may đề bài cô giáo giảng không khó, chương trình ngữ văn lớp ba đối với cô cũng khá dễ, cô chỉ khó xử ở chỗ không biết viết chữ giản thể mà thôi.
Tan học, Tôn Tiểu Kiều lại chạy tới đưa cho Sở Từ một túi que cay, Sở Từ vui vẻ nhận nhưng lúc ăn lại cảm thấy không có mùi vị.
Cô không biết nên tìm pháp khí ở đâu, trên tay cô có chút tiền nhưng không quen thuộc chỗ này, muốn mua cũng không biết tìm ai mua. Cô lại không muốn chờ, không cần biết Trịnh gia có phải là hung thủ hay không thì cô cũng không quen nhìn có người kiêu ngạo như vậy trước mắt mình.
“Sở Từ, tiểu béo hôm nay không có đi học.”
Lúc này Sở Từ mới chú ý tới chỗ ngồi của tiểu béo không có ai “tiểu béo làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
“Không biết nữa, nghe lão sư nói mẹ của cậu ấy xin nghỉ, nói cậu ấy bị thần kinh hay gì đó.”
“Thần kinh á?” Sở Từ nhíu mày.
Ở xã hội hiện đại, mọi người quen dùng khoa học để giải thích mọi chuyện, nhưng Sở Từ lại càng chú ý đến sự thật, giống như chủ nhân của thân thể này, nếu xem từ góc độ y học thì cô là ngốc bẩm sinh, nhưng từ góc độ huyền học thì cô là bị câu đi hồn phách. Khoa học cho rằng huyền học là nói nhăng nói cuội, thực ra chỉ là góc nhìn khác nhau mà thôi.
Bệnh thần kinh từ góc độ huyền học đến xem thì rất có thể là đụng phải gì đó dơ bẩn.
Sở Từ lấy giấy và bút chì ra vẽ một cái bát quái, sau đó bói cho tiểu béo một quẻ.
Hung quẻ!
Sở Từ nhíu mày, vừa nghe tiếng chuông tan học liền đeo cặp đi thẳng đến nhà tiểu béo. Nhà tiểu béo cách trường cũng không xa, trong nhà mở một trạm thu mua phế liệu, làm ăn khá tốt, từ hình thể của tiểu béo là có thể nhìn ra.
Vào nhà có thể thấy rác rưởi chất khắp nơi, tuy đang là mùa đông nhưng mùi cũng rất khó ngửi, Sở Từ đạp rác rưởi đi vào trong đã thấy tiểu béo khùng khùng điên điên ngồi trước cửa, sát khí bao quanh người.
---------------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền trên truyendichgiare.com