Vừa nghe vậy sắc mặt của lão Từ liền trở nên rất khó xem, người xung quanh đều biết mấy hôm trước có người đến nhà ông quậy, mắng lão Từ nói con gái ông không là người đàng hoàng, đi làm tiểu tam khiến người đàn ông kia vứt bỏ vợ con, lão Từ bị mắng đến ngất đi.
Con gái của ông rất xinh đẹp, bằng cấp lại cao, cô gái như vậy hiển nhiên có rất nhiều người theo đuổi, hàng xóm cũng thường xuyên giới thiệu đối tượng cho cô nhưng cô lại chướng mắt, chỉ yêu người đàn ông kia, mọi người đều đang bàn tán sau lưng nói cô bị bỏ bùa nên mới không tỉnh táo như thế.
Sở Từ nói việc này chọc đến nỗi đau của lão Từ, bà lão tóc ngắn thấy vậy liền hòa giải nói “Người trẻ tuổi phạm sai lầm là bình thường, sau đó sửa lại là được.”
Bị hạ mặt mũi khiến lão Từ rất tức giận, ông không vui đứng lên mắng “Cái gì mà đoán mệnh chứ? Chỉ là lừa tiền mà thôi, không chuẩn một chút nào.” Nói xong ông liền bỏ đi.
Sở Từ thấy thế nói “Từ lão, quẻ này con tính miễn phí cho ngài, có thể không thu tiền nhưng ngài phải làm một chuyện tốt…”
Nhưng lão Từ nơi nào còn thèm nghe lời cô, lạnh mặt đi rồi. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cô bé này nói quá chuẩn. Bà lão tóc ngắn xách theo giỏ rau hỏi:
“Cô bé, sao cô không nói chút gì dễ nghe dỗ lão Từ? Người kia rất sĩ diện, người khác đoán mệnh sẽ không nói giống như con vậy đâu.”
Sở Từ cười, nếu chỉ nói dễ nghe liền không phải đoán mệnh mà là lừa tiền. Hơn nữa…
“Bà ơi, con không thể lừa ông ấy.”
“Tại sao thế?”
Sở Từ cười “Con không chỉ không lừa ông ấy, mà còn sẽ không đòi tiền, mệnh của ông ấy còn không đáng giá tiền bằng quẻ này của con đâu.”
Bà lão kia cũng đã gặp qua việc đời, nghe xong liền cân nhắc hỏi “Có ý gì? Con nói mệnh của lão Từ…”
Sở Từ lắc đầu thở dài “Ông ấy sống không quá ba ngày, bà nói con có thể lừa người như vậy sao? Con tính quẻ này cho ông ấy là để cho ông ấy hiểu rõ, trước khi chết có thể hiểu rõ tâm nguyện của mình, có thể liên hệ với con thứ hai một lần, nếu không chỉ sợ thương tiếc chung thân.”
Bà lão vừa nghe liền sợ trắng mặt, lần đầu tiên bà thấy có thầy bói nói ra ngày chết của người ta, nghe thật dọa người. Bà nói “Cô bé, tuy thái độ của ông ấy không tốt nhưng con cũng không cần phải trù ẻo người ta nha. Thân thể của ông ấy rất tốt, nhiều lần kiểm tra đều là tốt nhất trong khu, có khi ông ấy còn sống lâu trăm tuổi ấy chứ.”
Sở Từ không nói gì, cả người Từ lão tản ra sát khí rất đậm, rõ ràng là sống không được bao lâu.
Lúc sau Sở Từ lại tính mấy quẻ cho mấy bà lão nhưng có vẻ mọi người không tin Sở Từ cho lắm, đưa tiền đều không tình nguyện, cộng hết mọi người mới được 200 đồng, Sở Từ nhìn tiền bật cười, đời này cô còn chưa có tính quẻ nào rẻ mạt như vậy đâu. Trước khi đi cô đem tiền nhét vào trong một cái rương quyên tiền, coi như là làm chuyện tốt.
Tất cả mọi chuyện đều lọt vào trong mắt một bảo mẫu đang đứng ở một bên.
..........
“Chị Chu mua đồ ăn về rồi hả?” Hàn Tuệ Mẫn mặc một cái váy dài nhạt đi từ trên lầu xuống. Bà đã qua 50 tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thời gian dường như rất thiên vị bà nên không lưu quá nhiều dấu vết trên gương mặt, hơn nữa dáng người cũng phập phồng quyến rũ, trạng thái cả người rất tốt, nói là 30 tuổi cũng có người tin.
“Đúng vậy thưa bà chủ.” Chị Chu để rổ rau xuống, vừa nhặt rau vừa nói “Ngài đoán xem hôm nay tôi đi chợ gặp được chuyện gì?”
Hàn Tuệ Mẫn đổ một ly trà nóng, uống xong mới trả lời “Chuyện gì?”
Chị Chu cười nói “Một cô bé, mới khoảng 17-18 tuổi, nhìn rất xinh đẹp ở công viên bày quán đoán mệnh, càng đặc biệt là cô bé kia nói rất mơ hồ, đoán một lão tiên sinh có ba người con trai rưỡi.”
“Ba người rưỡi?” Hàn Tuệ Mẫn nghi ngờ hỏi “Còn nửa cái là ở đâu ra?”
Chị Chu cười “Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò liền đứng nghe một hồi, cô bé kia nói lão tiên sinh vốn là có bốn người con trai nhưng có một là quá kế cho người khác nên tính là ba người rưỡi, hàng xóm của ông ấy đều nói không thể nào, ông ấy chỉ có ba người con trai mà thôi, ai ngờ lão tiên sinh kia lại chậm chạp không nói gì, bị cô bé kia đoán trúng.”
Hàn Tuệ Mẫn ngừng một lát, trong vòng giao tế có rất nhiều người mê tín, đặc biệt là những người mở công ty, làm cái gì cũng phải tìm thầy bói và Đại sư phong thủy xem một lần, còn bỏ ra tiền trăm vạn thuê Đại sư phong thủy từ Hong Kong đến, đối với bà mà nói, chỉ cần làm việc thiện, duy trì một tấm lòng tốt thì mệnh sẽ không thể kém được. Chỉ là…Bà luôn làm việc thiện nhưng con trai bà vẫn xảy ra chuyện.
“Có phải kẻ lừa đảo hay không? Kiểu họ đã thông đồng với nhau từ trước lừa gạt mọi người.” Hàn Tuệ Mẫn hỏi lại.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng lão tiên sinh kia ở ngay dưới tiểu khu, tôi đi chợ thường nhìn thấy ông ấy, cô bé kia lại có giọng bên ngoài, không phải người địa phương, chắc không phải thông đồng trước, hơn nữa cô bé kia còn đem tiền thu được đều bỏ vào rương quyên tiền bên đường.”
Hàn Tuệ Mẫn không tin, bà thấy người ta mời đại sư phong thủy đều là hơn 40 tuổi, 20 tuổi đã là Đại sư? Nghĩ thế nào đều thấy không thể có chuyện này được.
“Đúng rồi, cô bé kia còn nói lão tiên sinh sống không quá ba ngày.” Chị Chu nói nhỏ.
“Cái gì?” Hàn Tuệ Mẫn cũng hoảng sợ, rất ít có thầy bói sẽ nói ra ngày chết của người khác như thế “Cô ấy nói với lão tiên sinh kia như vậy?”
“Không có, là nói với những người khác.”
Hàn Tuệ Mẫn uống một ngụm trà, Đại sư huyền học rất ít người nói như vậy, nếu thật sự biết ngày chết của người khác thì không thể gọi là Đại sư mà phải gọi là thần tiên! Cô bé kia sợ là nghé con mới sinh, quá mức tự tin vào bản thân mình, may là người ta không so đo với cô thôi, nếu thật truy cứu thì cô nói người ta chết sớm cũng hoàn toàn không chiếm chút lý nào.
Hàn Tuệ Mẫn chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn luôn nghĩ về cô bé này liền lắc đầu cười, hôm nay bà bị sao vậy? Một kẻ lừa đảo mà bà còn đi theo nhập diễn. Thôi, nếu trên đời có Đại sư lợi hại như vậy bà cũng muốn mời người ta đến hỏi một chút, xem ông trời nghĩ như thế nào, Hàn Tuệ Mẫn bà làm việc thiện cả đời mà con bà lại gặp phải tai nạn lớn như vậy. Hàn Tuệ Mẫn lắc đầu, ánh mắt buồn bã.
………
Sở Từ thu quán về nhà, nhớ đến việc hôm nay liền thầm nghĩ quả nhiên không thể ra ngoài bày quán, thời đại bất đồng, bây giờ bày quán người ta đều nghĩ là kẻ lừa đảo, không giống trước kia bày quán bói toán đều là chuyện bình thường.
Thôi, chuyện này không gấp gáp được, từ từ sẽ tới! Trước mắt việc cô phải làm chính là qua khỏi kì thi xếp lớp.
Nghĩ vậy cô liền lấy sách vở ra nghiêm túc xem.
Ngày hôm sau, Sở Từ vừa xách cặp ra ngoài vừa ngáp một cái, Điền Tam Thải thấy liền trách “Đó con xem, hôm qua mẹ bảo con ngủ sớm con không nghe, bây giờ tốt rồi, còn chưa thi đã mệt rã rời.”
Sở Từ cười cười “Mẹ, con lâu lắm rồi không xem sách, kiểu gì cũng phải ôn tập một chút chứ. Mẹ yên tâm đi, đi thi con sẽ không ngủ gật.”
Nghĩ vậy cô liền mặc niệm pháp quyết, theo đường đi cũng hấp thụ năng lượng từ cây cối ven đường nhanh chóng tràn đầy nguyên khí, lúc tới trường học cô đã đầy máu sống lại, tinh thần mười phần, Điền Tam Thải thấy liền nghĩ thầm tuổi trẻ thật là tốt, thức đêm mà làn da còn tốt như vậy, không có chút quầng thâm nào, như bà mà thức một lần thân thể đã sớm chịu không nổi.
Sở Từ 17 tuổi, diện mạo lóa mắt, vừa ốm vừa cao, cho dù là mặc quần áo rất đơn giản cũng không thể che giấu được quang mang của mình. Điền Tam Thải cảm thấy rất kiêu ngạo.
“Làm bài cẩn thận, đừng khẩn trương.”
“Con biết rồi mẹ.” Sở Từ cười.
Chủ nhiệm khối là một người đàn ông mang mắt kính, mặc tây trang trông rất khí phái, ông đánh giá Sở Từ bằng đôi mắt ôn hòa, có vẻ rất có giáo dưỡng. Sở Từ nhìn qua tướng mạo của ông, có một phán đoán ban đầu.
Hạng Văn Hải ôn hòa nói “Trò là Sở Từ đúng không?”
Sở Từ cung kính nói “Chào Hạng lão sư.”
Hạng Văn Hải càng ôn hòa hơn, thật ra trước đó ông đã hoài nghi quyết định của mình có sai lầm hay không, vì Ngũ Trung đã rất ít thu học sinh từ nông thôn. Không phải ông có thành kiến mà là học sinh ở nông thôn thường chỉ biết vùi đầu đọc sách, trừ bỏ thành tích tốt thì tố chất rất bình thường. Bây giờ thi cử lại không chỉ nhìn thành tích, trường học nhận học sinh như vậy là có nguy hiểm, có điều cô bé này viết chữ rất lợi hại, Hạng Văn Hải lại là người mê thư pháp, thấy vậy liền nổi lên lòng tích tài. Hơn nữa Ngũ Trung tuy có rất nhiều học sinh có sở trường đặc biệt, thể dục nhịp điệu và bóng chuyền cũng luôn cầm cờ đi trước, nhưng thư pháp lại chưa bao giờ có học sinh có thể thi vào vòng toàn quốc khiến cho ông là chủ nhiệm khối rất mất mặt, mà trình độ thư pháp của Sở Từ theo ông thấy thì tiến vào toàn quốc là điều dư dả, học sinh như vậy sau này có thể giúp mảng thư pháp của Ngũ Trung tăng cường rất nhiều.
Có điều Hạng Văn Hải vẫn lo lắng, sợ tố chất cá nhân của Sở Từ quá kém, ai ngờ lúc này thấy cô bé mới biết, bất kể là diện mạo hay khí chất đều rất xuất sắc, thần sắc cũng bình tĩnh, lời nói cử chỉ hoàn toàn không giống học sinh cấp 3, Hạng Văn Hải rất vừa lòng.
“Trước làm kiểm tra phân lớp đi.”
Sở Từ gật đầu nói “Hạng lão sư, con nghe nói Ngũ Trung có lớp chọn đúng không?”
Hạng Văn Hải cười “Hai lớp đó yêu cầu rất cao, không phải thầy đả kích con mà là khả năng con thi vào hai lớp đó không cao đâu.”
Điểm là một vấn đề, chủ nhiệm lớp của hai lớp đều không phải người hiền lành, học sinh bình thường là không có khả năng được nhận.
Sở Từ không nói gì chỉ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi cầm bài thi Hạng Văn Hải đưa, vùi đầu làm.
Bài thi có rất nhiều trang, vì chỉ có một người làm bài nên cũng không có ai giám thị, Hạng Văn Hải ném cô một người ở trong phòng học, phát hết tất cả bài thi của các môn rồi đi, Sở Từ làm hơn ba tiếng, ngẩng đầu liền thấy hoa mắt chóng mặt, đề thi cấp ba rất nhiều, cô viết tê hết tay mà còn thừa hai môn phụ chưa làm xong.
……………..
Sở Từ làm mãi cho đến một giờ mới làm hết, cô cầm bài thi vào văn phòng, Hạng Văn Hải đang gọi điện thoại, thấy cô liền sửng sốt một chút mới nhớ ra là mình quên mất cô, bây giờ đã hơn một giờ, cô bé kia còn chưa được ăn cơm trưa.
“Trò chưa ăn trưa đúng không?” Hạng Văn Hải cảm thấy xin lỗi.
Sở Từ lắc đầu “chủ nhiệm, khi nào con mới biết được thành tích?”
“Lát nữa thầy chấm bài, con cứ về trước đi, ngày mai tới đi học là được.”
“Dạ.”
Đêm đó Hạng Văn Hải chuẩn bị xong việc khai giảng mới nhớ tới bài thi của Sở Từ chưa có chấm liền gửi bài thi cho thầy cô các bộ môn nhờ chấm rồi gửi thành tích lại cho mình. Rất nhanh đã có kết quả, trước tiên là môn toán, Hạng Văn Hải nhìn điểm số 145 liền kinh ngạc. 145? Sở Từ là học sinh chuyên văn mà? Lấy tổng điểm là 150 mà nói thì 145 đã rất cao, phải biết bài thi của Ngũ Trung có tiếng biến thái, mọi người đều nói học sinh Ngũ Trung là đã lần lượt bò lê bò lết từ những lần kiểm tra biến thái tới nên thành tích cao cũng là bình thường.
Hạng Văn Hải còn chưa kịp kinh ngạc thì môn thứ hai đã có kết quả, ông nhìn thành tích lại kinh hãi, lục tục, mấy môn đều tập hợp tới, Hạng Văn Hải lấy máy tính tính một chút liền chấn động.