Giờ mẹo, Ngôn Hề rời giường, nghe được tiếng gõ chuông từ chùa miếu bên cạnh, kiếp trước cô có miếu thờ riêng của mình, cũng từng thu đồ đệ, biết quy củ của chùa miếu, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều không thể thiếu việc gõ chuông.
Quần áo của thời đại này mặc rất đơn giản, vô cùng bớt việc, từ điểm này có thể thấy thời đại đang tiến bộ. Ngôn Hề mặc xong quần áo liền ra cửa, đến cạnh sông nhỏ hấp thu linh khí bắt đầu tu luyện, nói thật ra, không khí và nước hiện nay kém xa so với hồi trước, linh khí cũng ít nhiều, Ngôn Hề bận cả sáng mà chỉ thu được ít ỏi, xem ra lần sau phải đổi một chỗ khác thử xem.
Cô muốn thử câu thông với động vật giống như kiếp trước, trước mặt cô vừa lúc có con gà.
“Bác gà, bác có biết chỗ nào thích hợp tu luyện không?”
Con gà liếc nhìn cô một cái, lộ ra ánh mắt miệt thị rồi “Cục tác cục tác” bay đi.
“…” Ngôn Hề cạn lời, cô bị một con gà khinh bỉ. Lúc sau cô lại thử câu thông với những động vật khác đều không có kết quả, xem ra 1000 năm này hao phí rất nhiều tu vi, cần phải cố gắng luyện mới được.
Sau khi kết thúc, Ngôn Hề về nhà, Điền Tam Thải vừa làm xong cơm.
“Nha đầu, mau tới ăn, mẹ vừa làm cháo khoai lang xong.”
“Cám ơn mẹ.”
Điền Tam Thải nghe vậy trong lòng ấm áp, con gái ngu ngốc nhiều năm như thế, bà bị người trong thôn cười nhạo, bây giờ con gái bình thường lại, bà sẽ làm cho mấy người kia nhìn xem, con gái bà vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, tốt hơn nhà bọn họ nhiều.
“Lại đây, ăn cái trứng gà này đi. Đừng cho anh con thấy.” Điền Tam Thải nói, bà nghe thấy tiếng mở cửa ở cách vách nên vội lột trứng gà nhét vào miệng cô.
Ngôn Hề suýt nữa bị nghẹn, lát sau các anh trai tới ăn cơm, cô cảm thấy hơi chột dạ, cảm thấy có lỗi với các anh, nhưng mà cảm giác được bất công này… rất tuyệt nha.
Ngày hôm qua Ngôn Hề đã từ tivi thăm dò ra rất nhiều chuyện ở thời đại này, nhìn mấy thành phố lớn có những tòa nhà cao như vậy mới biết, đây thật sự không phải là thế giới mà cô quen thuộc, sau khi cô chết các pháp sư không thể ngăn cản vương triều thay đổi, mấy triều đại sau đó không kéo dài, bây giờ thái bình thịnh thế đã đến.
Cũng nhờ xem tivi mà Ngôn Hề biết được, gia đình như Cố gia này là thật sự rất nghèo! Thời đại này cũng thi hành kế hoạch hóa gia đình, gia đình có 4 người con như nhà cô cũng rất hiếm có.
Lúc ăn cơm, Ngôn Hề nhìn bữa sáng suy nghĩ, cần tìm biện pháp kiếm tiền mới được, phải sống thoải mái một chút.
“Mấy đứa có thấy hôm nay nhà mình ấm hơn không?” Điền Tam Thải hỏi.
Cuối thu, nhiệt độ ở nông thôn vốn liền lạnh hơn so với thành phố, bởi vậy Cố gia luôn cảm thấy gió lạnh từng cơn, nhưng hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua 5 độ lại cảm thấy ấm hơn nhiều.
“Mẹ vừa nói con cũng thấy vậy, trước kia buổi sáng đều cảm thấy lạnh buốt, hôm nay lại ấm áp.”
“Đúng là kì quái.” Mọi người mỗi người nói một câu.
Ngôn Hề cười không nói gì, đem âm sát khí xua đi, không ấm mới là lạ.
“Đúng rồi, nha đầu, nếu người trong thôn hỏi sao không ngốc con liền nói bệnh viện thành phố chữa khỏi nhé.”
Điền Tam Thải có suy nghĩ riêng của mình, dân quê rất mê tín, lỡ đâu mọi người cảm thấy Ngôn Hề mượn xác hoàn hồn hay chọc tới gì đó dơ bẩn, tìm người đến làm phép thì phiền.
“Con biết rồi, mẹ.”
Sau ngày hôm qua, người nhà Cố gia chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn hẳn, không giống trước kia trên vai cứ như đang cõng người, không thở nổi, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Cố Gia Trạch kì quái nói “Mọi người thấy chuyện này có li kì không? Bác sĩ cũng nói mạng con lớn nữa! Không lẽ do mệnh con tốt?”
Ngôn Hề cười, mệnh cái gì? Chuyện vốn không nên xảy ra lại xảy ra, đây chính là số mệnh! Cố Gia Trạch vốn không nên bị người nhảy lầu đập trúng lại vì dây giày lỏng mà gặp chuyện, dây giày lỏng là chuyện nhỏ nhưng lại kéo theo hậu quả xấu, nhìn như không có gì liên quan lại đã sớm định trước, đây chính là số mệnh! Có điều, mệnh này là bị sửa đổi, Ngôn Hề thầm nghĩ, cần đào ra người này càng sớm càng tốt, đỡ phải tai họa người nhà.
Điền Tam Thải nói “Hôm qua mẹ nói với phương trượng trong chùa miếu rồi, Ngôn Hề, lát nữa con đem hương khói đưa qua, thay cả nhà chúng ta vái chào.”
“Dạ mẹ.” Ngôn Hề trả lời.
…
Ngôi chùa miếu này cũng không lớn, kiến trúc nhìn có vẻ cổ xưa, hẳn là có mấy trăm năm lịch sử, Ngôn Hề hỏi qua Điền Tam Thải mới biết nơi này còn giữ lại vì đây là Miếu Nguyệt Lão rất nổi tiếng, người trẻ tuổi muốn có nhân duyên tốt sẽ tới vái chào, mỗi ngày đều có tiền nhang đèn, nơi này lại là nông thôn, kém những miếu lớn bên ngoài nên người tới rất ít, hương khói cũng không nhiều.
Cố gia ở bên cạnh, Điền Tam Thải rất quen thuộc với phương trượng, phương trượng nghe nói chuyện này liền khiến bà mỗi tháng đến bái cúng, mùng 1 và 15 ăn chay thay người nhà cầu bình an.
Ngôn Hề đem hương khói đưa qua, lại bái Bồ Tát cầu bình an xong mới đứng lên, miếu này tuy rằng không lớn nhưng lại rất cổ xưa, có vẻ đẹp lắng đọng sau tang thương, Ngôn Hề rất hoài niệm cảm giác này bèn đi dạo một chút.
Ngôn Hề dạo tới một tòa viện, xa xa nhìn thấy một người hòa thượng mặc áo cà sa đang đoán mệnh cho người khác.
“Thí chủ.” Hòa thượng vuốt tay nữ thí chủ, híp mắt, chậc chậc hai tiếng “Ban đầu ngài là người có số mệnh tốt, ngài có thể thử về hỏi mẹ một chút, lúc ngài sinh ra trông rất sạch sẽ, là tiên nữ xuống trần, có điều ngài và phu quân bát tự tương khắc, vì thế hai người thường phân giường ngủ, đồng sàng lại dị mộng.
Người phụ nữ vừa nghe liền ngẩn người, sau đó kích động hô “Đại sư, ngài nói đúng rồi! Ngài thật lợi hại! Tình cảm của tôi và chồng tôi không tốt, luôn ở riêng, ngài xem chúng tôi có cách nào hóa giải không?”
Hòa thượng sờ cằm, mắt liếc nhìn về phía rương quyên tiền.
“Chuyện này sao…”
Người phụ nữ kia thấy vậy liền móc 100 đồng ra nói “Đại sư! Tiền này cho Bồ Tát thêm hương khói! Ngài nhanh nói, tôi và chồng tôi phải làm gì mới có thể hóa giải?”
Hòa thượng đang muốn nói, chợt một bà lão nhào tới mắng “Kẻ lừa đảo! Cậu đã nói là cúng tiền nhang đèn thì cháu gái tôi sẽ không sao, nhưng cháu tôi đã lạc đường hai ngày, tìm như thế nào cũng không thấy. Cậu nói xem, tại sao lại gạt tôi? Cháu tôi có phải đã chết rồi hay không? Có phải đã chết rồi không?”
Bà vừa đánh vừa mắng, rất nhanh người xung quanh đã tụm lại, hòa thượng thấy thế liền ôm đầu chạy trốn khắp nơi.
Bà vội nắm lấy tay của hòa thượng la lên “Nói mau! Cháu gái của tôi đi đâu rồi? Nếu hôm nay cậu không nói, tôi sẽ báo công an! Ai kêu cậu ở đây bày quán lừa gạt người.”
Hòa thượng ngẩn ra, một lúc lâu sau không dám nói chuyện, thấy lừa không được hắn mới la lên “Ai da, Tôn đại nương, ngài làm gì vậy? Tôi bày quán đoán mệnh để kiếm miếng cơm ăn, ngài nói nếu tôi không thu chút tiền nhang đèn thì tòa chùa miếu này làm sao mà mở cửa được nữa? Các đệ tử của tôi đi uống gió Tây Bắc sao?”
Tôn đại nương vừa nghe liền nóng nảy, khóc ròng nói “Tôi không biết! Là cậu tự nói mình sẽ đoán mệnh, bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cháu gái tôi đang ở hướng nào? Sống hay chết?”
Lời kia vừa thốt ra, ba người trong phòng đều sửng sốt, hòa thượng nhìn cô kinh ngạc nói “Tiểu Sở?”
Ngôn Hề nhìn về phía Tôn đại nương, nói “Đại nương, cháu gái ngài ở hướng đông nam, ngài mau nói người nhà đi tìm đi.”
Tôn đại nương kích động, sau đó bà nhìn thấy người nói chuyện chỉ là một đứa bé 10 tuổi liền cười khổ, bà điên rồi sao? Nghe được tin tức liền lập tức tin lời một đứa bé! Đứa bé kia tuy rằng không tồi, nhưng nhìn chính là người nông thôn, con nít nhỏ như vậy có thể biết cái gì? Nhất định là đang nói linh tinh.
Bà thở dài nói “Cô bé, đây là chuyện của người lớn, con không hiểu đâu. Con đi nhanh đi, hôm nay tôi nhất định phải làm cho hòa thượng này nói rõ ràng.”
Ngôn Hề thấy vậy cũng không giận, chỉ nói “Đại nương, nếu con đoán không sai thì nhà ngài phần lớn nam nhân đều không sống quá 50 tuổi, không phải thương tàn cũng là câm điếc, đều chết sớm. Nữ nhân tuy rằng có thể sống nhưng đều sinh con gái, con cháu cũng không tốt, phần lớn là chết oan chết uổng, đến cuối cùng cho dù sinh không ít nhưng cũng không có ai sống sót, có thể nói là đoạn tử tuyệt tôn.”
Tôn đại nương vừa nghe liền kinh ngạc nói không ra lời, sau một lúc mới chỉ vào hòa thượng hỏi “Có phải cậu ta nói không?”
Ngôn Hề lắc đầu nói “Không phải, con nhìn ra từ diện mạo của ngài. Thiên đình của ngài lõm vào, nhân trung rộng hẹp, pháp lệnh văn cũng sâu, ấn đường có vết rạn, đuôi lông mày dư ra một phần, có thể thấy được là sắp gặp tai họa, trên người ngài lại có sát khí, ngày gần đây cũng có việc tang lễ nên phỏng đoán ra.”
Tôn đại nương khiếp sợ, một lúc lâu không nói được gì. Thật là tà môn! Đứa bé này chỉ nhìn thoáng qua liền nói đúng hết chuyện nhà bà, cô nói không sai, nam nhân nhà bà không chết thì cũng bị thương, nữ nhân cũng không có kết cục gì tốt, sinh ra con cháu cũng luôn gặp họa, chỉ một năm trong nhà liền có 4 đứa cháu đi, bây giờ chỉ còn một đứa cháu gái, cũng là bảo bối của nhà họ, bọn họ sợ gặp chuyện không may nên tìm người đoán mệnh tiêu tai, trước tìm hòa thượng, hòa thượng nói vẽ bùa bình an sẽ không sao. Kết quả thì sao? Cháu bà vẫn mất tích.
“Cháu gái, cháu biết đoán mệnh sao? Cháu gái của tôi thật sự ở hướng đông nam sao?” Tôn đại nương kích động muốn nắm ngón tay của Ngôn Hề.
Ngôn Hề né tránh, cười nhạt “Đúng, từ nhà ngài đi về phía đông nam tìm. Nếu con không đoán sai, gần nhà ngài có nước đúng không?”
Tôn đại nương nghe vây liền nói “Cháu gái nói không sai, gần nhà tôi có một hồ nước.”
“Hồ nước?” Ngôn Hề thở dài “Vậy đi tìm đi! Nhà ngài cũng thật vô tư, người nhà gần như chết sạch mà vẫn dám ở chỗ đó, ngài phải biết hồ nước có nghĩa là nước lặng, nước chỉ có vào không có ra, không có tuần hoàn có nghĩa là tử lộ, hồ nước lại đối diện cửa nhà ngài, còn không phải là chỉ có đường chết?”
Tôn đại nương vừa nghe liền dọa rớt hồn. Hóa ra nhà bọn họ chết nhiều người như vậy chỉ là vì một hồ nước thôi sao? Sao có thể?
“Đại sư!” Tôn đại nương sửa lại xưng hô, vội la lên “Ngài nói cháu gái của tôi còn sống không?”
Đây chính là hậu đại duy nhất! Bà thật không dám nghĩ lại.
“Sinh thần bát tự!”
Tôn địa nương vội báo ra tới.
Ngôn Hề bấm ngón tay tính toán, nhấc mắt nhìn khuông mặt nhăn nhúm của bà, lắc đầu nói “Đã muộn. Đây là bát tự của người chết, mệnh ngưng hẳn vào ngày hôm trước, chậm một bước.”
Tôn đại nương ngã ngồi xuống mặt đất, giống như mất hồn lẩm bẩm nói “Chậm rồi sao? Làm sao có thể chậm đâu?”
Ngôn Hề thấy vậy lại nhéo tay tính toán một phen, theo lý thuyết thì một hồ nước tuy rằng sát khí nặng nhưng cũng không đến mức làm một nhà chết sạch, trừ phi hồ nước này có vấn đề.
“Tôn đại nương, ngài về nhà đào hồ nước, đến khi đào được đồ vật mới ngừng.”
Tôn đại nương thất thểu ra cửa, đột nhiên khóc lên thảm thiết chạy về nhà.
Bà vừa đi, hòa thượng liền nhẹ thở ra nói “Nha đầu kia, mẹ con nói con không ngốc, ta vốn không tin! Hôm nay xem như thấy rõ, không ngờ chết một lần xong công lực nói dối liền tăng nha. Cái gì mà phía đông nam, hồ nước! So với ta còn bốc phét hơn!”
Người phụ nữ đứng kế bên nghe vậy liền túm lấy 100 đồng tiền, quay đầu bỏ đi.
“Thật là xui xẻo!” hòa thượng vuốt đầu trọc nói “Tiền tới tay còn chạy.”
Ngôn Hề cười cười, theo lý thuyết thì hòa thượng không thể đoán mệnh, “Phật di giáo kinh” có nói “Thanh tịnh mà sống, không được tham dự vào việc trần thế.” Cũng bởi vậy mọi người tuy rằng đi chùa miếu thắp hương bái Phật nhưng lại không đi tìm hòa thượng đoán mệnh, đều là thầy bói giúp xem tướng. Lần đầu tiên cô mới thấy hòa thượng tự mình ra trận.
“Con không có nói bậy!” Ngôn Hề xách sọt cười nói “Qua mấy ngày ngài sẽ biết.”
“Chém gió đi.”
…
Đêm đó, Tôn đại nương theo lời Ngôn Hề nói đi tìm, quả nhiên tìm thấy thi thể cháu gái ở dưới bụi cỏ phía đông nam hồ nước. Người trong nhà khóc muốn chết, Tôn đại nương liên tục tiễn thân nhân đi, mắt cũng sắp khóc mù, lập tức cắn răng thuê máy móc đào hồ nước! Ban đầu bà không ôm hy vọng gì, ai ngờ đào một ngày sau thế nhưng đào ra một cái quan tài.
Bà vô cùng sợ hãi, lúc này mới hiểu rõ ý của Ngôn Hề, biết mình xem thường cô liền vội vàng đến chùa miếu tìm.
Lúc đó, Ngôn Hề đang quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, vài ngày qua cô đã có thể nắm giữ những đồ dùng sinh hoạt hiện đại, bàn chải đánh răng, nồi cơm điện, tivi cũng không làm khó cô được. Chờ Cố lão nhị tan học, cô sẽ nhờ hắn dạy mình đạp xe, cũng may ban đầu cô liền ngốc nên những hành vi này có thể thoải mái làm, không ai cảm thấy kì quái.
Ngôn Hề đã tính tốt, nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh, nhanh chóng đến trường học, nghe nói thời đại này nữ nhân cũng có thể học bài, thi đại học làm trạng nguyên! Cô rất chờ mong.
Đang đạp xe thì thấy Cố Minh Giang đi vào, ông cúi đầu rửa tay, tâm tình có vẻ không tốt.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Ngôn Hề hỏi.
Gần đây Cố Minh Giang cũng đang thích ứng sự quan tâm của áo bông nhỏ, ông cười nói “Không có gì, là chuyện của công trường thôi, con không hiểu đâu.”
Ngôn Hề nhéo tay tính tính, nhíu chặt mày lại.
Có vẻ công việc của Cố ba cũng gặp vấn đề.
Đang nghĩ ngợi bỗng thấy hòa thượng đứng ở ngoài cửa, thở hổn hển hô “Ngôn Hề, con ra đây một chút.”
------------
Nhóm dịch: Dịch gia
Người dịch: Lạc Yên
Beta: Lạc Yên
Truyện được đăng tải độc quyền tại truyendichgiare.com