Đêm đó Sở Từ vẫn luôn làm bài tập đến 10 giờ, vất vả lắm mới làm xong bài tập cô liền lấy tablet mới mua ra vẽ tranh. Tuy tablet xài rất tiện nhưng truyện về phong thủy và truyện ma của cô không cần dùng quá nhiều màu sắc nên cô thấy vẫn là vẽ trên giấy dễ hơn. Cuối cùng Sở Từ vẫn là từ bỏ tablet, lấy giấy ra vẽ.
Cô vẫn vẽ đến 11 giờ mới ngừng bút thu thập cặp sách rồi mở máy tính ra lên mạng.
Hôm qua cô đăng ba cái Weibo dùng máy scan, chắc số liệu sẽ tốt hơn đi? Nghĩ vậy cô liền click mở trang chủ của mình ra, vừa mở ra liền giật mình, số fan của cô tăng lên hơn 10000, mà cái Weibo mới nhất của cô có hơn 4500 lượt chia sẻ, hơn nữa còn đang liên tục gia tăng.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Sở Từ nghi ngờ mở ra 5309 cái bình luận kia đọc.
-Tuy rằng Sở Đại sư lạm dụng sức mạnh của mình làm việc tư vi phạm nguyên tắc của ta, nhưng ta vẫn muốn nói là cái loại người LTP (kẻ xâm hại trẻ em) mà pháp luật không thể trừng phạt này, dùng pháp thuật khiến họ chết không có chỗ chôn quả thực không thể nào tốt hơn! Chỉ muốn nói thật thích!
-Hàn Quốc cũng có mấy bộ nói về hành vi LTP này, bản thân luôn không dám nhìn vì cảm thấy quá tàn nhẫn, hiện thực rất bất đắc dĩ, cái loại đàn ông xâm phạm trẻ con như vậy thế nhưng vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, thật đáng buồn! Nhưng truyện tranh của Sở Sở khiến người xấu luôn bị trừng phạt, thật sự phi thường hả giận!
-LTP đều đáng chết!
-Câu chuyện này sao lại quen tai thế nhỉ? Cậu của tôi là bác sĩ ở vùng nông thôn, trước kia có kể một hiệu trưởng ở vùng đó chết rất mơ hồ, trước khi chết vẫn luôn nói có một cô bé làm pháp thuật giết ổng nhưng không ai tin, người hiệu trưởng kia cũng là LTP.
-Rất thích câu chuyện này, chờ mong những tác phẩm sau.
-Cách vẽ của tác giả còn hơi trúc trắc, cách thay đổi phân kính cũng không được tự nhiên, chờ mong sự tiến bộ của tác giả.
Sở Từ trả lời Weibo này: “Cảm ơn ý kiến của ngươi, câu chuyện này đã được vẽ từ mấy năm trước, lúc ấy tác giả mới vừa tập vẽ truyện tranh nên không hiểu lắm, về sau sẽ tiếp tục học tập.”
Weibo trả lời này khiến các fan nổ tung chảo.
-Vừa tập vẽ liền vẽ được như vậy?
-Không thể nào? Tác giả bao nhiêu tuổi rồi?
-Thiên tài nha! Tác giả là nam hay là nữ thế?
Bình luận nhanh chóng đạt đến 203 cái, Sở Từ nhìn bình luận cười cười, thì ra Weibo của cô có nhiều người xem như vậy là vì gần đây tin tức về LTP có quá nhiều, không ít trường học đều tuôn ra những gièm pha kiểu này, mà chuyện này lại rất khó tìm được chứng cứ, cho dù có chứng cứ thì quá trình kiện cáo cũng vô cùng lâu, lâu đến khiến người thân của người bị hại phải tuyệt vọng, cho nên những vụ án như thế này thường không giải quyết được gì. Dân chúng rất phẫn nộ nhưng lại tìm không ra giải pháp trong hiện thực vì vậy khi họ nhìn thấy truyện tranh của Sở Từ liền có một loại kí thác, cảm thấy nếu thật sự có một Đại sư như Sở Sở khiến cho đám người kia bị báo ứng thì thật là đại khoái nhân tâm.
Vì thế có rất nhiều người chia sẻ câu chuyện này và nói “LTP nên có kết cục như vậy! Đây là truyện tranh hả giận nhất mà ta đã từng đọc.”
Sở Từ vốn định đăng thêm một câu chuyện nữa nhưng số lượt chia sẻ của Weibo này ngày càng nhiều, thôi thì để nó lên men một chút đi đã.
Sở Từ muốn tắt máy tính đi ngủ thì lại có một người gửi tin nhắn cho mình, cô mở ra thì thấy @"Tấn Giang mắt to manh" gửi tin nhắn: “Sở Sở đừng khách khí, Sở Sở rát có tài hoa, tiếp tục cố gắng nhé.”
Sở Từ cười tắt Weibo, cô đăng truyện tranh lên mạng là mong được chia sẻ cho càng nhiều người, có thể nổi tiếng hay không thì cứ thuận theo tự nhiên. Bây giờ cô đang học lớp 12, cái nào nặng cái nào nhẹ cô biết rất rõ, trước mắt quan trọng nhất là học tập, ngày mai còn phải đi học, cô nên ngủ sớm mới được.
Nghĩ vậy Sở Từ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…………..
Lại qua mấy ngày, sáng sớm Sở Từ ra ngoài tu luyện thì tìm được một chỗ cây cỏ mọc nhiều, phong thủy cũng tốt, ở đây hấp thu linh khí đất trời một tiếng đồng hồ, tinh thần của cô tốt hơn rất nhiều, cảm giác hỗn độn mỗi sáng lúc rời giường biến mất, mỗi cái lỗ chân lông đều như được hô hấp khiến cô vô cùng sảng khoái.
Lúc trở về cô chạy chậm về để rèn luyện, cô mới chạy vài bước liền thấy một người ngồi xe lăn ở ven đường.
Người kia hơi quen mắt, Sở Từ chào hỏi nói: “Lục tiên sinh.”
Lục Cảnh Hành hơi giật mình, anh có chút ngoài ý muốn: “Cô Sở ở gần đây sao?”
“Đúng vậy, ở ngay gần đây thôi.”
Lục Cảnh Hành đánh giá cách ăn mặc của Sở Từ, thấy cô mặc một bộ đồ trắng, không biết là bằng chất liệu gì, nhìn lỏng lẻo nhưng lại rất tôn dáng, nhan sắc sạch sẽ phù hợp với diện mạo của Sở Từ khiến cô nhìn có chút tiên phong đạo cốt.
“Cô ra ngoài rèn luyện sao?”
“Đúng vậy, ra ngoài tu luyện công pháp, luyện luyện khí công gì đó.”
Lục Cảnh Hành ngẩn ra, rất khó tưởng tượng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại luyện khí công. Cũng đúng, nếu trước kia có ai nói cho anh chiêu hồn có thể khiến một người thực vật tỉnh lại anh nhất định sẽ nghĩ người kia bị điên. Nhưng bây giờ anh đã biết thế giới to lớn như thế, việc gì cũng có thể xảy ra.
“Cô thật có nhã hứng.” Lục Cảnh Hành nói xong liền tính tăng nhanh tốc độ xe lăn để đuổi kịp Sở Từ nhưng tiếc là đường dốc gập ghềnh, anh lại không khôi phục hoàn toàn nên cho dù tay có cố gắng chuyển động nhanh đến đâu vẫn không thể theo kịp cô được.
Sở Từ đi vài bước không thấy anh đuổi kịp, quay lại nhìn thì thấy anh còn đang bực bội với cái xe lăn đâu, cô liền bật cười nói: “Tôi nói Lục tiên sinh nha, thân thể của anh không được nha, cần phải chăm chỉ rèn luyện hơn mới tốt.”
Lục Cảnh Hành cụp mắt xuống, ngón tay thon dài đặt ở trên tay xe lăn cào vài cái.
Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, không được cái gì, đặt trong những ngữ cảnh khác nhau lại có ý nghĩa hoàn toàn khác, có mấy lời nói bây giờ nói ra còn quá sớm.
……………
Sở Từ nhanh chóng đến cửa nhà, cô cười nói: “Lục tiên sinh, tôi về đến nhà rồi, anh định về như thế nào?”
“Trợ lý của tôi sắp đến đón tôi rồi.”
Lục Cảnh Hành vừa dứt lời thì trợ lý Chu Thản liền ôm một cái thảm thở hồng hộc chạy đến, vừa chạy vừa la: “Cảnh Hành, sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Tôi mới chỉ về lấy cái thảm có vài phút cậu đã chạy ra một quãng dài, còn có để cho người ta sống hay không?”
Nói xong hắn mới thấy Sở Từ, vội vàng cười nói: “Ôi chao, Đại sư ở đây sao? Thảo nào Cảnh Hành lại kì quái như thế.”
Lục Cảnh Hành nhíu mày nói: “Chu Thản, cậu nói nhiều quá.”
Chu Thản ôm ngực chế nhạo: “Ừ, tôi nói nhiều, so ra kém cậu nằm ở trên giường mấy tháng không nói, nếu chơi trò ‘ai nói ít’ cậu nhất định sẽ thắng."
“…”
Sở Từ bật cười, đang định tạm biệt thì chuông điện thoại của Chu Thản vang lên, hắn nghe điện thoại nói: “Mẹ à? Sao cơ? Nhà mình muốn mua nhà nên cần 30 vạn á? Sao con không nghe mẹ nói muốn mua nhà? Vừa đi xem thấy thật có lời sao? Được rồi, con đã sớm muốn mua rồi mà mẹ không chịu cứ muốn ở nông thôn, nếu mẹ muốn mua con liền chuyển tiền cho mẹ.” Nói xong Chu Thản liền lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho người trong nhà.
Lúc này tướng mạo của Chu Thản liền thay đổi.
Diện mạo của Chu Thản không xuất chúng như Lục Cảnh Hành, nhưng so với người bình thường cũng coi như khá tốt, hắn cao khoảng 1m78, dáng người cân xứng, lại công tác bên cạnh minh tinh nên ăn mặc rất thời thượng. Sở Từ nhớ là ngũ quan của hắn đoan chính không có khuyết tật, tướng mạo cũng không có gì trở ngại, nhưng ngay lúc này cái mũi của hắn lại hơi lệch một chút, loại lệch này rất bé nhỏ, người bình thường là không thể nhìn ra, nhưng Sở Từ lại rất mẫn cảm với việc thay đổi tướng mạo nên mới phát hiện.
Sở Từ hơi nhếch môi cười: “Chu trợ lý?”
“Hm?” Chu Thản nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tôi khuyên anh không nên chuyển tiền qua, làm cha mẹ bỗng nhiên thay đổi ý định muốn mua nhà trong thành phố, còn đòi con trai cho nhiều tiền như vậy anh không thấy kì quái sao? Bình thường cha mẹ đều sẽ thương lượng với con mình nên mua khu nào, giá mắc hay không, con có ý kiến gì không linh tinh, nhưng cha mẹ anh lại đòi tiền gấp như vậy, trước kia cũng không có dự triệu, anh có thấy lạ không?”
Chu Thản còn không hiểu ý của cô, Sở Từ lại cười nói:
“Sắc mặt của anh xanh xám, mũi bỗng nhiên lệch, trên đó còn có tơ máu, tướng mạo bỗng nhiên thay đổi là một chuyện rất nguy hiểm, điều đó có nghĩa người này rất dễ gặp biến cố. Đương nhiên anh không cần lo lắng, trừ bỏ cung tiền tài thì anh không gặp vấn đề gì nữa cả, nhưng gò má của anh, cũng là vị trí của địa khố, hõm vào rất lợi hại. Địa khố đại biểu cho bất động sản của một người, anh nói xem tiền anh tiêu ra ngoài nhưng lại không mua được nhà, điều này có ý nghĩa gì?”
Khi xem tướng trừ xem cung tiền tài còn phải kết hợp thiên thương địa khố để xem, thiên thương là huyệt thái dương, địa khố là chỗ hai gò má; thiên thương địa khố tràn đầy có nghĩa người đó rất có tài vận, trong đó địa khố đại biểu bất động sản, nếu địa khố đầy, thiên thương khô quắt thì đó là một người nghèo nhưng có nhà, ngược lại là có tài vận nhưng không có nhà. Bởi vậy minh tinh giới giải trí chỉnh dung luôn thích chỉnh huyệt thái dương và gò má, nâng mũi, trừ để đẹp ra còn là vì suy xét vấn đề này nữa.
Chu Thản giật mình nói: “Đại sư, ý ngài là mẹ tôi bị lừa?”
Lục Cảnh Hành nhíu mày nói: “Chu Thản, chuyện mua nhà là chuyện lớn, cậu nên về tự mình xử lý đi. Tôi cho cậu ba ngày phép, cậu có thể về ngay bây giờ.”
Tuy Chu Thản là trợ lý của Lục Cảnh Hành nhưng hai người vốn cũng là bạn thân, lần này bị tai nạn Chu Thản cũng ở trong xe nhưng không bị thương, sau tai nạn vẫn luôn trợ giúp Lục gia chạy trước chạy sau chiếu cố Lục Cảnh Hành, có thể nói hai người có quá mệnh giao tình, Chu Thản cũng không khách khí với anh mà liền nói: “Được, vậy tôi trở về nhìn xem.”
Ban đêm Sở Từ liền nhận được điện thoại của Chu Thản, Chu Thản cảm kích nói:
“Sở Đại sư, thật là cảm ơn ngài. Ngài tính không sai, căn nhà cha mẹ tôi định mua là người khác bán với giá rẻ, rẻ hơn thị trường 7 vạn nên họ mới vội đòi tiền mua. Tôi về tìm người điều tra thì mới biết căn nhà này đã sớm bán cho người khác, chủ nhà còn dùng nó thế chấp để vay tiền, bây giờ người mua và người bán còn đang kiện cáo mà chủ nhà còn định lừa thêm một người, thật không phải là người mà, này không lại lừa cha mẹ tôi sao. May mà có ngài nhắc nhở đúng lúc nếu không 30 vạn này liền ném vào trong sông rồi.”
“Không cần phải cảm ơn, 30 vạn không phải tiền trinh, nếu lão nhân gia thật bị lừa chắc chắn sẽ thật lâu không lấy lại được tinh thần, may mà chưa tạo thành tổn thất gì.”
“Thật là cám ơn ngài, ngài thật là thần!” Chu Thản kích động nói, hắn ngàn ơn vạn tạ, suýt nữa còn thắp hương cho Sở Từ, Sở Từ bật cười, không có tổn thất gì là được, nếu không người già bị lừa nhiều tiền như vậy rất dễ làm ra việc ngốc, tin tức thường có những chuyện như thế này, mỗi lần cô thấy đều rất tức giận.
Tuy rằng cô không thể giúp đỡ tất cả mọi người nhưng có thể giúp một người là một người đi.