Sở Từ liếc hắn một cái, hừ nói: “Muốn theo đuổi thì anh tự mình đi theo đuổi đi. Theo đuổi một người con gái cũng cần em giúp nữa, anh có còn là đàn ông không thế? Không cho không cho!”
Sở Trạch Vũ buồn bực hỏng rồi: “Anh nói em chứ Sở Từ, em đừng như vậy nha, mấy năm nay anh giúp em bảo vệ bí mật với mọi người, giấu giấu diếm diếm vất vả muốn chết cũng chưa nói gì, giờ anh chỉ cần em giúp chút việc nhỏ này thôi.”
“Em nói không giúp là không giúp.” Sở Từ thẳng thừng đuổi hắn ra cửa.
Sở Trạch Vũ tức giận đứng ở cửa hô: “Coi chừng anh nguyền rủa em!”
Tiếng nói lạnh lạnh của Sở Từ từ trong phòng truyền ra: “Vậy để em vẽ cái bùa phản nguyền rủa, trả lại cho anh gấp 100 lần.”
Sở Trạch Vũ vừa nghĩ đến cảnh tượng đó cả người liền run run một cái, không hề nghi ngờ là nha đầu kia hoàn toàn dám làm như vậy, nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn là từ bỏ, xám xịt trở về phòng.
Thấy ngoài cửa không còn ai nói chuyện Sở Từ chỉ cười cười, không phải cô không muốn giúp mà là cô thấy gần đây Sở Trạch Vũ sẽ gặp phải hoa đào nát, có thể thấy người kia cũng không phải là định mệnh chân chính của Sở Trạch Vũ, đào hoa chân chính của hắn phải thêm chút thời gian nữa mới đến, nhưng cho dù không phải là đào hoa chân chính thì mỗi một lần trải qua trong đời cũng là một bút tài phú cho nên cô không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của Sở Trạch Vũ, vẫn là nên thuận theo tự nhiên đi.
Sở Từ mở máy tính đăng nhập Weibo, vừa mở ra lại kinh ngạc thêm một chút, cái bài post thứ ba của cô đã có hơn 1 vạn lượt chia sẻ, đã vậy số bình luận còn nhiều vượt qua số lần chia sẻ nữa, số fan cũng hơn ngày hôm qua khoảng 5000 người.
Cô click mở ô @, có rất nhiều tác giả truyện tranh chia sẻ Weibo của cô.
@"Người đọc truyện tranh": Về LTP, đây là truyện tranh tốt nhất mà ta đã từng xem qua, tất cả LTP nên có kết cục như vậy. @ "Sở Sở vẽ truyện tranh". Hình ảnh đính kèm là truyện tranh của cô.
Người đại V Weibo này có hơn 100 vạn fan, hắn vừa chia sẻ liền có rất nhiều fan của hắn cùng vào xem, số lượng chia sẻ cũng nhanh chóng vượt qua 2 vạn, còn nhiều hơn Weibo gốc của Sở Từ.
Sở Từ nghĩ nghĩ liền chia sẻ Weibo của hắn, nhắn lại nói: “Cảm ơn đã duy trì.”
Cô vốn tưởng rằng đại V giống @’Người đọc truyện tranh’ là sẽ không để ý tới bình luận của cô, ai ngờ bình luận của cô rất nhanh bị người đỉnh đi lên, có hơn 1000 người like, sau đó ’Người đọc truyện tranh’ cũng trả lời bình luận của cô nói “Bắt được một quả đại đại hoang dã! Vị này chính là tác giả của truyện nha, hoan nghênh mọi người đến chọc."
Sau đó Weibo của Sở Từ hoàn toàn nổ mạnh, mỗi lần cô F5 đều sẽ có thêm mấy trăm fan, số fan đã sắp gần 2 vạn.
Rất nhiều người muốn cô post truyện tranh mới, nhưng Sở Từ quyết định vẫn là chờ thêm một chút, bài post thứ ba của cô vẫn còn có nhiệt độ, rất nhiều đại V đều chia sẻ, cái Weibo kia cũng bắt đầu truyền lưu rộng rãi ở trên mạng, lúc này cô nghĩ không phát Weibo vẫn tốt hơn.
Vì thế Sở Từ tắt máy bắt đầu học tập.
…………………
Giang Thủ Tài ở bên cạnh tiểu khu, thuê một cái nhà kho cũ trang trí lại rồi mở quán mỳ, chi phí thuê nhà kho tuy rằng không cao nhưng sau khi lấy ra tiền thuê nhà thì hai vợ chồng bọn họ đã không còn một xu tiền nào cho nên biển hiệu cũng không làm được. Cũng không biết vì sao quán mỳ vẫn buôn bán không tốt, ông tự cảm thấy tay nghề của mình không tồi nhưng nấu mỳ lại không có ai ăn. Giang Thủ Tài vốn tính sang tháng đóng cửa về quê thành thật làm ruộng, ai ngờ từ hôm qua đến giờ khách đến quán bắt đầu nhiều lên.
“Mỳ quán này ăn thật ngon.”
“Đúng vậy, ở ngay bên cạnh khu chúng ta, tại sao trước kia chúng ta không thấy nhỉ?”
“Chúng ta đăng Weibo quảng cáo một chút đi, @ thêm ’Sina Thân Thành’ và các bác chủ khác nữa.”
“Mỳ gan heo chỗ này vị không tồi, giá còn rất rẻ, chỉ 9 đồng là có thể mua được mỳ gan heo. Thật có lời.”
Những người đến ăn phần lớn đều là công nhân, tiền thuê nhà ở Thân Thành rất cao nhưng tiền lương của phần lớn công nhân lại không cao, mỳ gan heo chỗ khác ít nhất phải 15 đồng một tô, chỗ này chỉ mất 9 đồng, ai cũng muốn tiết kiệm chút tiền nên tất cả mọi người đều lấy ‘ăn ngon giá rẻ’ đến định nghĩa cửa hàng của Giang Thủ Tài.
Cũng là kì quái, có người đăng Weibo sau, từ trưa hôm đó bắt đầu liền có rất nhiều người chạy đến ăn, ăn xong cũng đăng Weibo, không qua mấy ngày quán nhỏ không có tiền làm bảng hiệu của Giang Thủ Tài thế nhưng bị miêu tả thành ‘Cao lãnh đến không cần bảng hiệu, lấy khẩu vị đến phân chia thắng bại! Mặc dù không cần trang hoàng cũng có thể hấp dẫn khách hàng đến đông như ruồi bọ!’
Giang Thủ Tài vẻ mặt mờ mịt, ai có thể nói cho ông biết sao lại thế này không?
Ông nhìn về phía cái kính bát quái trong tiệm, hình như từ ngày treo nó lên thì tiệm của ông bắt đầu đông khách, như vậy cô bé nói chính là sự thật? Là cô ấy giúp nhà mình sửa lại phong thủy! Nghĩ đến lời nói của Sở Từ, Giang Thủ Tài bỗng nhiên rươm rướm nước mắt, ông chỉ nghĩ kiếm tiền chữa bệnh cho con, nếu sau này thật sự có thể giàu lên ông nhất định làm nhiều việc thiện.
Ngày hôm đó Giang Thủ Tài bán hơn 200 tô mỳ, nguyên liệu xài hết 5 lần phải đi mua thêm, ông làm mỳ làm đến mỏi tay, vợ ông cũng đếm tiền đếm đến mỏi tay.
Hai người nghĩ đến lưu lượng khách hai ngày hôm nay đều cảm thấy như đang nằm mơ.
…………………
Trải qua chuyện của Ngu Lập Tiếu, Ngu Đường đã hoàn toàn bị Sở Từ kinh sợ, ân cứu cha rất khó nói lời cảm ơn, Ngu Đường luôn cảm thấy Sở Từ là ân nhân cứu mạng của nhà mình, mình hẳn là phải báo đáp Sở Từ, vì thế cô đối với Sở Từ càng ngày càng tốt, bạn bè trong lớp thấy thế cũng nhiệt tình hơn rất nhiều với Sở Từ, có chuyện gì cũng nghĩ đến cô, có tụ họp gì cũng rủ.
Cuối tuần mấy người lại hẹn nhau đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, nữ sinh là như vậy, văn phòng phẩm không chỉ có thể xài được mà còn phải đẹp, mỗi người đều mua mấy chục cây bút, chỉ là bút high light đã mua hơn mười cây màu khác nhau, một cái túi đựng bút hoàn toàn không đủ để đựng, có mấy người thích viết ghi chú còn mua rất nhiều giấy note.
Sở Từ chỉ mua một chút, sau đó xách túi đi dạo cùng mọi người.
Dạo dạo, các cô đi vào trong một tiệm.
“Sở Từ, mau vào! Cửa hàng này có rất nhiều hình xăm dán nè.”
Sở Từ đứng ở cửa tiệm, ngẩng đầu nhìn biển hiệu đỏ rực của cửa hàng này, biển hiệu làm rất cao rất lớn, màu sắc nổi bật, trên đó dán bốn chữ lớn “Hình xăm mực dán”, vì chữ quá lớn hơn nữa màu sắc chói mắt nên khiến người ta có cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Mọi người thường nói phong thủy là một việc nghe rất huyền huyễn, nhưng nhìn kĩ thì cũng không có tri thức gì cao thâm, ví dụ như nhà mình nếu ở thấy thoải mái như vậy phong thủy cũng sẽ tốt, ngược lại thì phong thủy cũng không tốt đến đâu được. Như cửa hàng này, biển hiệu của nó khiến Sở Từ không muốn đến đây thêm lần thứ hai.
Cửa hàng như vậy lẽ ra buôn bán không thể nào tốt, nhưng kì quái là nó lại chen đầy khách.
Cửa hàng hình xăm này ở trong làng đại học, thường xuyên có học sinh lại đi dạo, nhưng học sinh sinh viên có rất ít người dám xăm hình, vì vậy để gia tăng thu nhập, chủ quán nhập về một đám hình xăm dán, những hình xăm này dán lên nhìn rất giống hình xăm thật chứ không giống như giấy dán lúc nhỏ thường mua có 2 xu một tờ kia. Ngoài ý muốn là những hình xăm dán này có rất nhiều học sinh thích mua, cho dù không thể để lộ ra nhưng dán lên người cho đỡ nghiện cũng tốt. Gần đây trong trường rất lưu hành cái này, mấy nữ sinh trong lớp đều phải mua.
“Lớp học bù của chúng tớ có mấy người dán hình xăm này lên ngực, nhìn rất khôi hài.”
“Chúng ta thì có gan nghĩ nhưng lại không có gan làm, thôi thì mua cái này dán cũng được, có nữ sinh dán ở mắt cá chân nhìn còn khá là đẹp nha.”
Sở Từ cong môi: “Các cậu mua ít giấy dán dán là được, từ góc độ huyền học tới nói thì không nên xăm hoa văn lên người, việc này có rất nhiều điều phải chú ý, không nên xăm linh tinh nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận thế đấy.”
“Vậy sao?” Trừ bỏ Ngu Đường, những người khác đều cười ha ha.
Ngu Đường nhìn mấy cô bằng vẻ mặt quái dị, với trình độ hiện tại của Sở Từ, người khác muốn tìm cô đoán mệnh chỉ sợ cầu còn không được, đám nha đầu này lại dám không tin, còn chê cười nữa chứ! Cô thật rất muốn nói ra chuyện của nhà mình để chứng minh sự lợi hại của Sở Từ, nhưng cô cũng cần tôn trọng ý nguyện Sở Từ nữa.
Cảm giác có bí mật nhưng không thể nói ra thật khó chịu.
Lúc đó, chủ tiệm cũng đến đây nói: “Giấy dán giá 10 đồng 1 tấm, mọi người muốn mua thì cứ việc cầm rồi đặt tiền vào rương là được.”
Mỗi người chọn mấy tấm, riêng Sở Từ và Ngu Đường không nhúc nhích, Sở Từ không chọn là vì không có hứng thú, còn Ngu Đường là do nghe Sở Từ nói nên không dám dán lung tung.
Các nữ sinh đang ríu rít bàn tán, Sở Từ nhăn mày nhìn về phía chủ tiệm, chủ tiệm mặc một cái áo thun đen ngắn tay, để lộ hai cánh tay nhìn qua rất có khí thế, gã ngồi trên ghế xăm hình cho khách, sau khi xăm xong một cái đồ án thì vẻ mặt của gã có biến hóa rất nhỏ, có lẽ người khác rất khó phát hiện nhưng Sở Từ lại cảm giác được đó là một sự sung sướng nói không nên lời.
Một lát sau xăm xong, chủ tiệm nở một nụ cười quỷ dị: “Được rồi, ngài xem hình xăm này có đẹp không?”
Người được xăm nhìn một hồi rồi hưng phấn nói: “Thật sự rất xinh đẹp, hình thiếu nữ bị các loài hoa quấn quanh này thật đặc biệt, tay nghề của ông chủ thật tốt, thảo nào mọi người đều thích đến chỗ ông xăm hình.”
“Đây là đương nhiên.” Chủ tiệm cười nói “Trở về phải kiêng ăn 2 tuần, không ăn đồ ăn cay độc, để hình xăm tự kết vảy.”
“Cám ơn ông chủ.” Người khách kia vừa lòng rời đi.
“Sở Từ…”
Sở Từ quay đầu lại, mấy bạn học đều đang đứng ở cửa tiệm chờ cô, cô bỏ qua loại cảm giác quỷ dị trong lòng, cửa hàng này tuy phong thủy không tốt nhưng cũng không có âm sát khí, cũng không có bất kì quỷ khí nào, chủ tiệm lộ ra biểu tình đó hẳn là vì vừa lòng với tác phẩm của mình đi?
Xem ra bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát khiến cô phản ứng quá độ.
Nghĩ vậy, Sở Từ lắc đầu rồi đi ra ngoài với mọi người.