Thì ra Cao Bằng có một đám hàng gặp vấn đề, đến đường cùng chỉ phải học theo mấy nhà khác hợp tác cùng kẻ trộm mộ, đám trộm kia coi trọng một khu mộ tính toán nổ một cái hang ra để trộm. Bọn họ đã hẹn với nhau gặp mặt ở chỗ đó, lúc bắt đầu đám trộm kêu một người đàn ông tên là A Biển nổ hang, bọn họ tự mình chui xuống, không bao lâu liền truyền đến tin tức phía dưới có một đám bảo vật thời nhà Minh – Thanh, Cao Bằng nghe vậy vui sướng. Đám trộm mộ thuộc về người cung cấp hàng loại một, họ trộm cướp tang vật lại muốn nhanh chóng bán đi ra ngoài, giá cả đều rất tiện nghi, Cao Bằng nghĩ nếu có thể mua lại một ít đồ cổ với giá thấp rồi bán ra là có thể kiếm được một món tiền lớn.
Hắn cùng với mấy ông chủ đồ cổ cầm lấy cái bình sứ vừa được đào ra nhìn kĩ, người kia nói:
“Rất tốt, đám hàng này có thể là của triều Minh, ông xem tay nghề này, xem công nghệ này.”
“Nói không chừng là từ cung đình tuôn ra đấy, bộ dáng thật tinh mỹ, tôi nhắm chừng giá trị phải nằm trong khoảng 60 vạn.”
“60 vạn? Tôi ra 70 vạn!”
Mấy người kia tranh nhau nói.
Trời tối nên thấy không được rõ lắm, bọn họ nhanh chóng kết thúc trộm mộ, A Biển đem mấy cái bình sứ gom lại một đống rồi nói.
“Mấy thứ này tôi bán tổng cộng 80 vạn, không thể thiếu một xu. Mấy ông ai muốn mua thì cầm đi, nếu không ra khỏi chỗ này sẽ không còn là giá này nữa đâu.”
Vài người đều đang tranh cãi, Cao Bằng cảm thấy đây là cơ hội tốt liền lập tức nói: “80 vạn? Tôi lấy!”
Hắn kích động kêu, chỉ cần làm xong vụ này, cửa hàng của hắn có thể xoay người, mấy cái bình sứ này bán qua tay hắn có thể bán 200 vạn, kiếm được tiền hắn có thể mua một căn nhà ở Thân Thành, dàn xếp vợ con. Nghĩ vậy nhưng Cao Bằng lại vội nói: “Nhưng tôi muốn xem hàng trước.”
“Cũng được.” A Biển nói, giơ cái bình lên cho Cao Bằng nhìn thoáng qua, Cao Bằng vẫn chưa yên tâm, luôn cảm thấy mấy thứ này không quá giống thật.
“Lão Cao, chúng ta đều là do người quen biết giới thiệu mà ông còn không tin sao? Tôi không có khả năng hại ông nha.”
Lúc này người canh chừng phía xa xa hô lên: “Cảnh sát tới.”
Một tiếng hô này khiến mọi người hoảng hốt muốn chạy ngay lập tức, A Biển thúc giục: “Lão Cao, còn muốn hàng hay không? Nếu không tôi đi rồi.”
Cao Bằng quýnh lên liền quyết định thanh toán tiền, nhưng ai ngờ sau đó hắn cầm hàng tránh trong lùm cây cả buổi cũng không thấy cảnh sát đến, hắn liền nghĩ đến một khả năng. Sau đó cầm hàng về tiệm kiểm nghiệm thì mới phát giác này có phải là bình sứ thời Thanh gì đâu? Rõ ràng là sản phẩm phỏng chế mới được sản xuất mấy ngày nay rồi làm xử lý cho cũ sau đó bỏ vào mộ, Cao Bằng nhất thời không tra xét kĩ thế nhưng lại bị lừa.
Lúc này Cao Bằng choáng váng gọi cho bạn mình và A Biển thì hai người đều tắt máy, bây giờ hắn mới bàng hoàng không biết làm sao.
80 vạn như đá ném vào trong sông không còn bóng dáng tăm hơi, Cao Bằng suýt nữa muốn chết, bỗng nhiên hắn nhớ tới lời nói của cô bé ở trạm xe bus hôm trước, đều do mình không nghe khuyên bảo, nếu mình không nổi lòng tham thì cũng không gặp kết cục như vậy rồi. Lúc này hắn mới ngồi xe bus đi tìm Sở Từ.
Sở Từ nghe qua câu chuyện của hắn liền cười: “Rất đơn giản, cái người kêu A Biển kia đem cái chai mới đưa vào mộ rồi giả vờ trộm lên bán cho ông, mấy người đến mua và cảnh sát đều là giả, ông thì hoàn toàn bị cho vào tròng. Những âm mưu giống vậy còn có đem thuyền đánh chìm rồi làm ít bảo tàng giả xuống, lúc đào quặng thì bỏ nguyên thạch phỉ thúy giả vào, tóm lại, lừa đảo chỗ nào cũng có.”
Cao Bằng lại tiếp tục thở dài, loại chuyện này cũng không thể nào báo án, mấy chuyện như vậy cảnh sát căn bản là mặc kệ không quản.
“Đại sư, cầu ngài giúp tôi một phen! Tôi không cầu gì khác chỉ mong ngài tính giúp tôi xem tôi còn khả năng kiếm tiền hay không thôi, nếu không tôi thật muốn đâm đầu chết luôn cho rồi.”
…………
Cao Bằng không phải là một người xấu, hắn nảy lòng tham nhưng cũng đã trả giá lớn cho lòng tham của mình, lúc này bắt đầu tỉnh ngộ, tướng mạo của hắn lại có biến hóa, nếu tâm địa của hắn đã không xấu thì Sở Từ cũng không ngại giúp hắn một lần.
“Được, tôi đi cùng ông một chuyến, nhưng tôi nói trước là thấp hơn 10 vạn tôi không xem đâu.” Sở Từ ra giá.
“Được!”Cao Bằng cắn răng: “Tôi có táng gia bại sản cũng phải trả tiền cho ngài.”
Sở Từ không nói gì chỉ đi theo hắn một lần.
Cửa hàng đồ cổ của Cao Bằng nằm ở con đường chuyên bán đồ cổ, tuy cùng ở trên một con phố làm buôn bán nhưng người ta ở cách vách buôn bán tốt muốn chết, cửa hàng của Cao Bằng lại vắng hoe, một tiếng đồng hồ cũng không thấy một người khách nào.
Sở Từ nhìn một vòng, phong thủy của cửa hàng này không có vấn đề gì lớn, thực ra cửa hàng trên cả con phố này đều có bố cục giống nhau, phong thủy cũng vậy, đồ trong tiệm của Cao Bằng lại đều là hàng thật giá thật, còn tốt hơn so với những cửa hàng khác, tại sao lại không bán ra được?
Sở Từ nhìn về phía cửa chính, không biết vì sao phong thủy không có vấn đề gì nhưng Sở Từ vẫn cảm thấy cửa chính có sát khí.
Cô nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần mới cuối cùng định ra một vị trí, cô gọi: “Cao Bằng.”
“Đại sư.” Cao Bằng cung kính hỏi: “Ngài có gì phân phó sao?”
Sở Từ cầm bút lông vẽ một chữ X lên mặt đất rồi nói: “Đào giúp tôi dọc theo vị trí này lên.”
“Vâng.” Cao Bằng lập tức lấy xẻng tới đào xuống, ban đầu không có phát hiện bất cứ thứ gì, đào 10 phút sau đột nhiên phát hiện một cái rìu, Cao Bằng sửng sốt lấy cái rìu này ra.
Sở Từ nhìn cái rìu, hừ lạnh: “Cái rìu này rất mới, vừa nhìn liền biết là năm nay mới sản xuất ra, trên rìu có sát khí rất nặng, hẳn là có người làm phép dẫn sát khí lên cái rìu này rồi chôn xuống nền đất nhà ông.”
“Cái gì?” Cao Bằng nghe vậy kinh ngạc một chút, sau đó đổ mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có chuyện như vậy, chôn một cái rìu ở cửa tiệm là có thể ngăn chặn việc buôn bán của cửa hàng? Thật sự là quá mơ hồ.
Sở Từ giải thích: “Sát khí này va chạm với phong thủy của cửa hàng, rất khó hóa giải, mà trong tiệm đồ cổ lại nhiều, vốn âm sát khí đã nặng rồi, cứ như vậy phong thủy tự nhiên xuất hiện vấn đề.”
“Thì ra là thế.” Cao Bằng sợ toát mồ hôi đầy đầu: “Đại sư, vậy cái rìu này….”
“Tôi làm phép trừ bỏ sát khí, sau đó ông để lại mà xài.”
“…” Hắn làm sao còn dám xài loại đồ vật này cơ chứ?
Sở Từ nhanh chóng làm phép, rồi khiến cho Cao Bằng đi mua pháp khí khai quang, sau đó treo một cái kính bát quái ở trong tiệm, lại làm một con rùa vàng để chiêu tài đặt ở trong phòng, như vậy sát khí trong tiệm đã không còn nhiều như lúc ban đầu nữa.
Sau khi điều trị phong thủy xong, gió thổi tới đều có cảm giác ấm.
Lập tức có mấy người khách nói giọng miền khác tiến vào tiệm, nhìn tới nhìn lui có vẻ rất hứng thú.
Cũng kì quái, ban đầu một ngày cũng không có một người vào tiệm, sau khi sửa lại phong thủy thì một buổi trưa liền có hơn 20 người khách, lúc sau còn bán được ba đơn hàng, tuy giá trị không lớn nhưng cũng có 5-6 vạn, cứ như vậy thì trước sau gì cũng có thể bù lại được 80 vạn lỗ hổng kia.
Cao Bằng vô cùng cảm kích, đêm đó liền chuyển tiền cho Sở Từ, Sở Từ nhìn thấy tin nhắn liền chuyển lại 5 vạn cho Quỹ Nhi đồng Liên hiệp quốc làm từ thiện, còn lại thì để dành trong thẻ.
……………….
Thật vất vả mới có thời gian rảnh để vẽ tranh, Sở Từ dành toàn bộ thời gian còn lại để vẽ. Vẽ xong một cái bản thảo cô mới mở Weibo ra xem thành tích hôm nay như thế nào.
Ai ngờ mới mở ra liền thấy giao diện Weibo bị đứng mãi, Sở Từ sửng sốt, Weibo bị làm sao vậy? Tài khoản Weibo tép riu như cô mà cũng bị đứng nữa sao? Chờ giao diện hoạt động lại Sở Từ mới thấy bài post về LTP kia của cô thế nhưng có hơn 3 vạn lượt chia sẻ!
Tuy cô dán bùa chiêu vận lên máy tính nhưng nó chỉ có tác dụng hỗ trợ mà thôi, một tài khoản tác giả mới như cô làm sao có thể có nhiều lượt chia sẻ như vậy chứ?
Cô xem kĩ mới thấy thì ra bài post của cô có rất nhiều đại thần chia sẻ khiến nhiệt độ của nó vẫn luôn tăng lên, bài post này còn dẫn đến rất nhiều nghị luận. Sở Từ lại click mở Weibo của mấy người đại thần nhìn xem, như @ ‘Người đọc truyện tranh’ thì bài post này đã có hơn 4 vạn lượt chia sẻ, có rất nhiều người thông qua đó vào Weibo của cô và trở thành fan, ngắn ngủi mấy ngày fan của cô đã có 35.000 người. Thành tích này tốt vượt qua sự mong muốn của cô.
Cô mở bình luận ra, có người khen có người chê, có người lại bán manh. Cô lựa vài cái bình luận để trả lời sau đó suy nghĩ nội dung Weibo hôm nay. Đã có mấy ngày không đăng truyện tranh mới, hôm nay cô quyết định đăng một câu chuyện mới.
@ ‘Sở Sở vẽ truyện tranh’: 004: Một ngày nọ Sở Sở gặp được ông Từ đang đánh Thái cực quyền ở công viên, mặt ông ấy mang sát khí, hiển nhiên là không còn sống được bao lâu, Sở Sở xem tướng mạo lại biết ông có tâm nguyện chưa được hoàn thành, vì thế Sở Sở quyết định bói cho ông ấy một quẻ…
Câu chuyện này cô mới vẽ mấy hôm trước, cô tự cảm thấy câu chuyện này vẽ tốt hơn nhiều so với những câu chuyện cũ nên mới đăng nó lên.
Vừa đăng lên không lâu liền có rất nhiều người bình luận, @ ‘Tấn Giang mắt to manh’ chia sẻ và bình luận:
“Sở Sở tìm hiểu kiến thức rất kĩ nha, giống như là biết đoán mệnh thật vậy.”
Sau đó ‘Tấn Giang mắt to manh’ nhanh chóng nhắn tin riêng cho Sở Từ: “Đại đại, kiến thức của ngươi rất chuyên nghiệp, không phải đã học qua đoán mệnh rồi chứ?”
Sở Từ trả lời: “Đúng vậy.”
Lúc này "Mắt to manh" đang ngồi trước máy tính, thấy Sở Từ trả lời liền lập tức đánh chữ.
Mắt to manh: “A a a, thật sao? Ngươi thật sự biết đoán mệnh? Vậy ngươi tính giúp ta được không?”
Sở Từ ngừng một chút, cô không muốn giúp người ở trên mạng đoán mệnh, vì việc đoán mệnh phải giáp mặt nhìn mới chuẩn, sinh thần bát tự, xem tướng tứ trụ, mỗi loại đoán mệnh đều không thể đảm bảo trăm phần trăm chính xác, luôn phải kết hợp nhiều phương diện mới thỏa đáng.
Sở Từ trả lời: “Ngươi muốn tính cái gì?”
Mắt to manh: “Đại đại, ta chuyên viết tiểu thuyết, ngươi có thể đoán giúp ta xem khi nào truyện của ta mới có thể chuyển thể thành điện ảnh được không? Bạn bè của ta đều bán được mấy quyển, chỉ có ta là chưa mà thôi, nhân khí của ta không kém, doanh số cũng không tồi, có rất nhiều công ty điện ảnh tới hỏi nhưng cuối cùng không phải là công ty đóng cửa thì là cấp trên hạn chế đề tài, mãi vẫn không làm thành được.”
Tính tài vận tương đối đơn giản, "Mắt to manh" đã giúp cô chia sẻ Weibo, cô cũng muốn trả lại một nhân tình nên nói: “Ngươi gửi sinh thần bát tự đến đây đi.”
Sở Từ nói xong thật lâu không thấy đối phương trả lời, cô đợi một hồi không được liền đóng máy tính đi ngủ.