Hình ảnh chuyển đổi, chuỗi siêu thị của Tô Kiện Minh bỗng nhiên bị phong, mà nguyên nhân rất là vớ vẩn, nói là Tô Kiện Minh bị nghi ngờ có liên quan đến việc phản quốc, trên mạng truyền rất là tà hồ, cái gì cũng có, có người nói Tô Kiện Minh là gián điệp, nằm vùng 30 năm, có người nói minh tinh Tô Đài cũng có vấn đề, lúc sau lại có người đăng tin nóng đi siêu thị mua đồ ăn thế nhưng ăn xong liền đã chết nên liền kiện siêu thị lên tòa án. Cùng ngày hôm đó, cổ phiếu của công ty bị đình chỉ hoạt động, tất cả mọi người nói công ty này nhất định phải đóng cửa, mà Tô Kiện Minh cũng bị bắt về điều tra.
Lúc này, gã đàn ông niệm chú mèo đen kia đắc ý cười nhìn công ty của Tô gia, qua mấy tháng gã đã lấy giá cả cực thấp mua công ty này về.
“Đại sư.” Tô Kiện Minh rất gấp gáp nhưng lại không dám quấy rầy cô.
Cuối cùng Sở Từ cũng thấy rõ diện mạo của người kia, cô nhìn Tô Kiện Minh một cái, người này cũng thật đủ xui xẻo, những hành vi phạm tội khác cũng thì thôi, còn bị thêm một cái tội danh phản quốc trên người, tuy nói sau này quốc gia điều tra ra có thể chứng thực trong sạch của ông ấy nhưng loại tội này một khi dính vào người thì làm sao có thể dễ dàng tẩy sạch như vậy được? Công ty cũng bị đóng cửa, thật đáng thương.
Hết thảy đều vì con mèo đen mang thai kia, chú mèo đen bị xếp vào là cấm chú cũng không phải là không có lý do, oán khí của mèo đen một khi dính vào sẽ khiến người bị nguyền rủa vĩnh viễn không thể xoay người.
Người này cũng thật tàn nhẫn, vừa ra tay liền dùng loại chú ác độc này.
“Đại sư….” Tô Kiện Minh nhịn không được lại thúc giục một chút.
Sở Từ gật đầu nói: “Tôi đã hiểu rõ, đối phương sử dụng một loại chú ngữ rất ác độc, chú ngữ này sẽ khiến ông đeo tội vào thân và cũng liên lụy đến công ty, khiến cho công ty cùng ngày bị tạm dừng hoạt động.”
“Cái gì?” Nếu ông gặp vấn đề khiến công ty phải dừng hoạt động thì vấn đề này chắc chắn không phải là vấn đề nhỏ. Tô Kiện Minh luống cuống, nói: “Đại sư, vậy ngài có thể hóa giải giúp tôi hay không? Vấn đề tiền bạc thì bao nhiêu tôi cũng đồng ý.”
Sở Từ đương nhiên sẽ không từ chối tiền, thương nhân như vậy nếu khi hóa giải lại không chịu trả tiền thì ảnh hưởng của ông ta còn sẽ nặng hơn cô nữa. Sở Từ trầm ngâm một hồi mới nói: “Chú mèo đen hóa giải tương đối phiền toái, đối phương lại dùng mèo đen mang thai, âm khí rất nặng nên tôi cần ông chuẩn bị một ít công cụ.”
“Được được.”
Sở Từ nói xong những thứ cần chuẩn bị Tô Kiện Minh ngay lập tức khiến người đi mua. Tô Đài Đinh Hồng Linh mấy người nghe xong đều sợ rụt vai lại, không dám nói lời nào. Mèo đen cái gì vừa nghe đã thấy đáng sợ rồi.
Người Tô Kiện Minh yêu cầu đi mua đồ nhanh chóng mang về một cái chậu rửa mặt chứa đầy nước, một tờ giấy đỏ, một tờ bùa màu vàng, chu sa, dao nhỏ.
Sở Từ cầm lấy tay của Tô Kiện Minh, dùng dao đâm vào một chút, đáng thương Tô Kiện Minh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị lấy máu, ông che ngón tay lại, đau hô: “Đại sư, ngài làm gì vậy?”
Sở Từ cười, tiếp tục động tác trong tay: “Ông bị nguyền rủa, chuyện đầu tiên ông muốn làm là cái gì?”
Ông còn chưa trả lời, Tô Khởi ở kế bên đã nhịn không được nói: “Tất nhiên là nguyền rủa lại, hồi nhỏ tụi em có chơi trò chơi, hễ người khác nguyền rủa mình liền nói bắn ngược lại, còn nói bắn ngược một vạn, một tỉ lần.”
“Đúng, chính là như thế. Bây giờ tôi muốn làm một cái nguyền rủa bắn ngược khiến chú mèo đen bắn ngược trở về, như vậy nguyền rủa sẽ không tác dụng lên người ông, người kia cũng sẽ bị phản phệ.”
Tô Kiện Minh nghe vậy liền tin tưởng hơn, ông lẳng lặng nhìn Sở Từ.
Sở Từ tích máu của Tô Kiện Minh vào trong nước, dùng chu sa vẽ bùa rồi bao nó lại trong tờ giấy màu đỏ, sau đó Sở Từ nhanh chóng niệm chú, đôi mắt nhìn tờ giấy chằm chằm, tờ giấy bỗng nhiên bốc cháy rơi vào trong nước, cùng lúc đó, máu của Tô Kiện Minh thế nhưng bắt đầu dung hợp với mớ tro kia, Sở Từ tiếp tục niệm chú, niệm một lúc bỗng nhiên nước trong chậu rửa mặt bắt đầu xoay tròn, sau đó rơi xuống đất, nước và máu cùng nhau lăn xuống đầy mặt đất.
Lúc này Sở Từ mới thở phào một hơi.
Đầu cô đầy mồ hôi, Tô Đài nhịn không được lau đi giúp cô: “Đại sư, kết quả như thế nào rồi?”
“Không có gì, nước đổ chứng minh chú ngữ kia đã không có tác dụng nữa.”
Tô Kiện Minh lập tức thở ra một hơi, thấy Sở Từ chảy mồ hôi, thần sắc cũng không được tốt liền xin lỗi nói: “Vất vả Đại sư.”
“Không có gì.”
“Đúng rồi, Đại sư, ngài có thể nhìn ra là ai muốn đối phó tôi không?”
Sở Từ trầm ngâm: “Chỉ có thể nhìn ra đó là đối thủ cạnh tranh của ông, một người đàn ông trung niên, nhưng ông ta nhìn không giống người tu đạo, có thể là có người sau lưng trợ giúp.”
Tô Kiện Minh gật đầu, dù sao việc này hóa giải được là đã quá tốt, ông cũng không còn lo lắng nữa, nếu không có một mối họa treo lơ lửng trên đầu ông cũng không thể nào ngủ ngon được. Sở Từ vội vàng cả ngày giúp nhà bọn họ hóa giải nguyền rủa, vừa thay người nhà xem phong thủy, xem tướng đoán mệnh cho mấy đứa bé lại còn giúp Tô Đài chiêu vận, cũng giúp công ty ông không bị người khác tính kế, Tô Kiện Minh cảm thấy mình có đưa bao nhiêu tiền cho cô cũng là đáng giá. Nhân Tô Đài cũng chưa đưa tiền, ông liền nói ngay:
“Đại sư, ngài cho tôi số thẻ ngân hàng, tôi cho trợ lý chuyển tiền ngay cho ngài.”
Sở Từ cũng không từ chối, đã rất lâu rồi cô không mệt mỏi như vậy, ngày hôm nay quả thật đã hao phí rất nhiều tinh thần, nếu không phải do Tô Đài khiến cô có ấn tượng không tồi cô cũng sẽ không đến đây.
Lúc sau Tô Đài khách khí đưa Sở Từ trở về, dọc đường đi Sở Từ đều tỏ vẻ mỏi mệt, Tô Đài rất băn khoăn, còn xum xoe giúp cô xoa bóp bả vai khiến Sở Từ cảm thấy dở khóc dở cười.
Đêm đó Sở Từ nghe thấy tin nhắn nhắc nhở, vừa nhìn liền thấy ngân hàng có 200 vạn chuyển tiền.
Đơn tử của Tô gia liên quan đến vài người, hơn nữa cô còn giúp xí nghiệp của Tô Kiện Minh giải quyết một vấn đề lớn như vậy, 200 vạn là không thiếu nhưng cũng không tính là quá nhiều, Sở Từ cũng không đùn đẩy, cô nhận tiền liền chuyển 50 vạn qua cho quỹ từ thiện, còn lại tính thêm cả số tiền trước đó cô có đại khái cũng được 200 vạn.
Trước kia Sở gia mua nhà, cô thông qua thiên nhãn nhìn thấy giá nhà của Thân Thành sẽ tăng rất nhanh nên cô cũng muốn mua vài căn, bây giờ có tiền trong tay cô lại băn khoăn, 200 vạn thật ra cũng có thể mua nhưng không nhất định có thể mua được tốt, thôi thì vẫn là để dành cho rồi.
………………….
Cùng lúc đó, trong một gian phòng tối trên núi, một gã đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất cầu xin:
“Đại sư, cầu ngài cứu tôi đi! Tôi bị chú mèo đen phản phệ, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết mất.”
Trên một cái giường đơn sơ, người phụ nữ già nua đang ngồi xếp bằng, mụ ta mặc một cái áo choàng đỏ, mũ áo mang trên đầu, màu đỏ máu kia khiến cho khuôn mặt đầy nếp nhăn của mụ trông có vẻ vô cùng quỷ dị, dung nhan già cả và mái tóc đen nhánh của mụ ta cũng hình thành một sự đối lập rõ rệt. Mụ ta đứng lên nhìn chằm chằm gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất, nói:
“Tô Kiện Minh mời một cao thủ lại đây, pháp lực người này rất cao cường, có thể hóa giải được cả chú mèo đen, có thể thấy đây không phải là người thường. Ngươi bị phản phệ, trước mắt kết quả tốt nhất là có thể giữ lại mạng cho ngươi.”
“Đại sư, cầu xin ngài, cầu xin ngài.” Người đàn ông quỳ trên đất liên tục dập đầu, la lên: “Cầu Đại sư giúp tôi một phen.”
Thanh âm của người phụ nữ kia vô cùng già nua, cặp mắt u ám của mụ ta nhìn ra cửa sổ, âm thanh khô cạn nói:
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nên biết, giúp ngươi khiến ta phải thừa nhận thống khổ rất lớn, cho nên ta có một điều kiện.”
“Đại sư, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng được.”
Mụ ta nghe vậy, khóe miệng câu lên một độ cung nhỏ như là nở nụ cười, nhưng cuối cùng nụ cười kia còn không có hình thành liền lạnh xuống.
…………………
Tô gia có thể hóa giải chuyện lớn như vậy ít nhiều nhờ vào Sở Từ, Tô Đài nghĩ đến Sở Từ là do Lục Cảnh Hành giới thiệu liền lập tức gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành.
“Cảnh Hành, cảm ơn cậu đã giới thiệu Đại sư cho tôi. Đại sư thật là quá lợi hại! Hôm nào cùng nhau ra ngoài chơi tôi sẽ giới thiệu khách hàng cho cô ấy.”
Lục Cảnh Hành trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại. Bên kia Hàn Tuệ Mẫn thấy liền nghi hoặc hỏi: “Ai gọi con thế?”
“Là Tô Đài.”
“Là Tô Đài hả, con kêu cô ấy khi nào đến chơi đi.” Hàn Tuệ Mẫn đang coi phim do Tô Đài đóng, tuy đây là bạn của con mình nhưng bà căn bản là nhập diễn quá sâu, ôm một loại tâm tình fan có thể thấy thần tượng nên liền muốn mời Tô Đài đến nhà chơi.
“Vâng.” Lục Cảnh Hành trả lời với ngữ khí nhàn nhạt.
Hàn Tuệ Mẫn lại hỏi: “Đúng rồi, đêm qua đèn phòng con tắt rất sớm, làm sao vậy? Tối qua con ngủ sớm lắm sao?”
Lục Cảnh Hành ngẩn ra, lúc này anh mới nghĩ đến từ khi mình cầm phù chú của Sở Từ thì giấc ngủ của mình tốt hơn rất nhiều, trước kia luôn mất ngủ đến rạng sáng, bây giờ 10 giờ liền mệt mỏi, tối qua còn tính xem kịch bản nhưng lại ngủ quên một giấc đến sáng, đối với một người thường xuyên mất ngủ như anh tới nói thì đây là chuyện rất hiếm lạ.
“Dạ.” Lục Cảnh Hành cũng không chối, anh nói đúng sự thật: “Là cô Sở cho con một lá bùa an thần, nói là có thể trợ giúp giấc ngủ.”
“Hả? Thật không?” Hàn Tuệ Mẫn kinh ngạc: “Cô Sở đúng là quý nhân của nhà chúng ta! Trước đó chiêu hồn cứu con trở về, sau đó là cứu anh hai con, bây giờ lại cho con bùa an thần. Hôm nào phải cám ơn cô ấy đàng hoàng.”
Lục Cảnh Hành có lệ trả lời một câu, trong lòng lại đang nghĩ chuyện khác, trong khoảng thời gian này Lục gia liên tiếp gặp chuyện không may, không cần người khác nói anh cũng biết là có người ở sau lưng giở trò, hơn nữa anh còn bị bôi đen, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm. Có đôi khi anh chỉ mặc kệ những vai hề kia nhảy nhót nhưng không có nghĩa là anh sẽ để yên cho người khác bắt nạt.
Nghĩ đến đây Lục Cảnh Hành chau mày, biểu tình lạnh lẽo.