- Mà Võ Minh muốn làm cái gì, còn có gia tộc hộ pháp lại là chuyện gì xảy ra?
Liễu Diệc Như nói:
- Võ Minh tuy rằng gọi là liên minh, kỳ thật lại là một cái tổ chức rất rời rạc, mục đích duy nhất mà nó tồn tại chính là giám sát những người luyện võ giống như chúng ta, để cho chúng ta không thể tùy tiện ra tay đối với người bình thường, càng không thể dùng võ công làm chuyện hung ác. Về phần gia tộc hộ pháp, là do thời điểm tất cả mọi người đề cử người này làm Minh chủ, cảm thấy một mình hắn không thể trông nom được nhiều võ giả như vậy, liền đồng thời đề cử hai cái gia tộc cực kỳ có uy vọng, cũng là thực lực mạnh nhất lúc ấy làm trợ thủ của hắn, từ đó liền sinh ra gia tộc hộ pháp sau này.
- Nói như vậy, Võ Minh này hẳn là một tổ chức chính nghĩa tổ chức rồi, vậy thì vì cái gì ngươi cùng dì cả còn nói bọn họ lai giả bất thiện ah?
Diệp Phi vẫn là không biết rõ.
- Đó là trước kia!
Liễu Diệc Như thở dài nói:
- Lúc vừa mới bắt đầu, Minh chủ cơ hồ mỗi ngày đều bôn tẩu trên giang hồ, khi đó bầu không khí võ lâm cũng là tốt chưa từng có. Chính là tại vài năm sau, Minh chủ lại rất ít lộ diện, đem mọi chuyện đều giao cho hai đại gia tộc hộ pháp. Đặc biệt là hai mươi năm nay, Minh chủ càng là một lần cũng không xuất hiện qua, mà theo thời gian trôi qua, một gia tộc hộ pháp khác cũng có chút xuống dốc, hiện tại chỉ còn lại Vũ gia một mình độc đại, bọn họ cũng đã coi Võ Minh là thành tổ chức tư hữu của gia tộc bọn họ, làm việc càng ngày càng kiêu ngạo, thường xuyên yêu cầu một ít thế gia võ lâm làm việc cho bọn hắn, cũng dẫn tới tất cả võ giả bất mãn, chỉ là võ công Vũ gia cũng thật sự lợi hại, ngoại trừ Minh chủ ra, có rất ít người là đối thủ của bọn hắn, cho nên mọi người cũng đều là tức giận mà không dám nói gì.
- A, tổ chức như vậy xác thực cũng không cần thiết phải tồn tại rồi.
Diệp Phi nhàn nhạt nói một câu, trong nội tâm cũng đã quyết định chủ ý, nếu như lần này Vũ gia tìm tới tận cửa là nói chuyện làm ăn đứng đắn, như vậy cũng thôi đi, nhưng nếu như bọn họ cũng muốn ỷ thế hiếp người tại nơi này, mình không ngại đem bọn hắn tiêu diệt. Hơn nữa trong lòng hắn cũng có chút kích động, muốn biết một chút về võ công có thể làm tất cả võ giả đều không dám phản kháng, rốt cuộc mạnh tới trình độ nào.
Trong lúc mẫu tử hai người trò chuyện, cũng đã nhanh chóng đi đến địa phương đã hẹn với người của Vũ gia, nơi này là một nhà hàng năm sao do Liễu gia quản lý, tuy rằng các nàng đối với người Vũ gia có chút chán ghét, nhưng trên mặt mũi vẫn là phải làm đầy đủ đấy, dù sao người tới cũng là đại biểu cho Võ Minh, tự nhiên không thể quá mức chậm trễ đối với hắn.
Thời điểm hai người Diệp Phi đi tới, Liễu Phượng Nghi cũng đã đợi sẵn ở nơi đó. Địa điểm nàng ước định cùng người của Vũ gia là một gian phòng tốt nhất ở lầu một, bất quá người của Vũ gia vốn nên là người tới trước, hiện giờ lại vẫn chưa xuất hiện, xem ra cái giá của người này cũng không nhỏ.
Người của Vũ gia chưa tới, tỷ muội Liễu Diệc Như cũng không nóng nảy, tỷ muội các nàng rất ít khi có cơ hội cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, hiện tại cũng có thể xem như một cơ hội không tồi, vì vậy tranh thủ cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
Hai vị đại mỹ nhân không vội, Diệp Phi đương nhiên sẽ càng không nôn nóng. Mục đích hắn đi cùng hôm nay, đại bộ phận vẫn là vì có thêm nhiều thời gian ở cạnh mụ mụ. Hiện tại ngồi ở một bên, con mắt vẫn không ngừng đảo qua hai cái dung nhan tuyệt mỹ có chút tương đồng của mụ mụ và dì cả, còn bất chợt đảo qua dáng người đều vô cùng nóng nảy của các nàng, trong lòng có chút ngứa ngáy, tà ác nghĩ đến: Không biết nơi đó của dì cả có phải cũng no đủ giống như mụ mụ? Đáng tiếc hôm nay các nàng phải gặp chính là người của Võ Minh , cho nên cách ăn mặc đều rất nghiêm túc, là loại quần tây của nữ, mà không phải là váy, cho dù Diệp Phi muốn mượn cớ chui xuống dưới mặt bàn mặt nhìn lén một chút cũng không có khả năng a.
Đợi từ chín giờ sáng, đến mười một rưỡi trưa, cửa phòng mới bị người bên ngoài gõ vang, trong lòng biết đây là người của Vũ gia đến, mặc dù cũng không ngại có nhiều cơ hội cùng tỷ muội một chỗ, nhưng hai tỷ muội Liễu Diệc Như vẫn còn có chút bất mãn, Liễu Phượng Nghi lạnh lùng nói:
- Mời đến, cửa không khóa!
Lời của Liễu Phượng Nghi còn chưa dứt, cánh cửa liền bị người bên ngoài mở ra, tiếp theo liền xuất hiện một người trẻ tầm hai mươi tuổi, tướng mạo cũng là có chút anh tuấn, nhưng trên mặt lại mang theo một cỗ tà khí, còn có loại kiểu ngạo không ai bì nổi này.
Người trẻ tuổi kia sau khi chứng kiến tỷ muội Liễu Diệc Như, không khỏi sửng sốt một chút, tuy rằng trước đó cũng đã nghe nói người cầm lái hiện tại của Liễu gia là ba vị mỹ nhân hiếm có trên thế giới, nhưng vẫn là không ngờ tới, các nàng vậy mà lại xinh đẹp đến trình độ này, so sánh với các nàng, những nữ nhân mình từng chơi đùa kia, ngay cả cục phân cũng không bằng rồi, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia tham lam cùng dâm tà.
Tuy rằng ánh mắt dâm tà của người trẻ tuổi Vũ gia này chỉ hiện lên thoáng một cái mà thôi, nhưng vẫn là không giấu diếm được con mắt Diệp Phi. Trong nháy mắt này, ở trong lòng Diệp Phi cũng đã nhanh chóng phán quyết cái chết của hắn. Tại trong tiềm thức của hắn, cũng đem mụ mụ cùng dì cả trở thành của riêng mình, trên đời này ngoại trừ chính hắn, không một người nào có thể dùng ánh mắt như thế nhìn các nàng.
Sau khi khiếp sợ qua đi, người trẻ tuổi kia lại càng thêm khoa trương so với vừa rồi, mạnh mẽ kéo ra ghế thủ vị ngồi xuống, mở miệng nói:
- Ta là trưởng tôn Vũ gia, Võ Sĩ Anh, các ngươi chính là Liễu Phượng Nghi cùng Liễu Diệc Như sao?
( mn đừng để ý tới Vũ và Võ, bởi cơ bản nó cũng không sai biệt lắm, đoạn trên có từng có Võ Minh, nên dùng Vũ để phân biệt, dưới này tiêng riêng để cho hợp nên sẽ dùng Võ)
Tên này bởi vì xuất thân vô cùng tốt, làm người lại đam mê trang bức, bên người lại đều có chút ít nữ nhân vừa ý quyền thế của hắn, chỉ cần hắn lộ ra một mặt cường thế, những nữ nhân kia liền sẽ giả ra một bộ háo sắc, dần dà lại để cho hắn sinh ra một loại nhận thức, thì phải là tất cả nữ nhân đều ưa thích nam nhân cường thế kiểu như vậy, bởi vậy tại trước mặt Liễu gia tỷ muội xinh đẹp như thiên tiên hóa người cũng trang lên.
Võ sĩ anh nghĩ cũng không sai, nhưng hắn vẫn là đem quan hệ nhân quả làm cho trái ngược rồi, nữ nhân là ưa thích nam nhân của mình cường thế, mà không phải đều tùy tiện ưa thích nam nhân xa lạ cường thế, cho nên lần này hắn làm ra vẻ lại để cho tỷ muội hai người càng thêm chán ghét đối với hắn, bất quá các nàng đều là người hàm dưỡng rất tốt, cũng không lộ ra vẻ mặt gì, Liễu Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Đúng là chúng ta, vị này chính là chất nhi của ta, Diệp Phi.
Nói xong cũng giới thiệu Diệp Phi một chút.
Võ Sĩ Anh giống như sợ Diệp Phi không đủ quyết tâm giết hắn, không biết sống chết nói ra một câu:
- A, chính là cái phế vật của Diệp gia nha, rất nổi danh đấy, ta nghe nói qua.
Thấy hắn nói nhi tử của mình như vậy, Liễu Diệc Như cho dù tu dưỡng rất tốt, cũng bị tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lạnh lùng nói:
- Thỉnh Vũ công tử có thể bớt nhiều lời, có chuyện gì cứ nói đi!
Võ Sĩ Anh lúc này mới kịp phản ứng, phế vật trong miệng mình đúng là nhi tử của một trong hai nữ nhân tuyệt sắc làm mình phải giật nảy mình này, không khỏi có chút xấu hổ, bất quá gần đây kiêu ngạo thành quen, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhận lỗi, không thèm để ý chút nào, cười nói:
- Tốt lắm, nói chính sự, lần này ta tới là đại biểu Vũ gia trợ giúp các ngươi đấy.
- Không biết là Liễu gia chúng ta có cái gì cần Vũ gia trợ giúp !
Nhi tử yêu mến bị chửi thành phế vật, nộ khí của Liễu Diệc Như đương nhiên không có khả năng nhanh chóng tan bớt, giọng nói thập phần băng lãnh.
Trên mặt Võ Sĩ Anh hiện lên một tia cay độc, bất quá rất nhanh lại bị hắn che dấu xuống, vẫn là cười nói:
- Là về chuyện tập đoàn Thu Phong, các ngươi không cho rằng sự hiện hữu của nó là một cái uy hiếp rất lớn đối với các ngươi sao?