Diệp Phi lạnh lùng cười dữ tợn, tiện tay ngăn trở Diệp Vũ đánh đến, sau đó đem hai cánh tay của hắn hất ra bên ngoài, tay phải y hệt tia chớp duỗi ra, chụp vào cổ Diệp Vũ.
Trên mặt Diệp Vũ lộ vẻ kinh ngạc, dùng lực phần eo trụ lại, toàn bộ nửa người trên mạnh mẽ cong về phía sau, muốn thoát khỏi một trảo này của Diệp Phi, nhưng lại nơi nào có thể nhanh hơn được Diệp Phi? Trực tiếp bị giữ ở cổ họng.
Thẳng đến khi bị Diệp Phi bắt lấy nâng bổng lên, Diệp Vũ vẫn là vẻ mặt không thể tin được, thiếu niên thân thủ cao đến dọa người trước mắt này thật sự là cái Diệp Phi kia một mực yếu đuối kia sao?
Chính là Diệp Phi căn bản cũng không cho Diệp Vũ có cơ hội tự hỏi, năm ngón tay mạnh mẽ phát lực, bóp cho sắc mặt Diệp Vũ trở nên tím tái.
- Giao ra giải dược, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Diệp Phi mặc dù biết vật này không có khả năng có giải dược, nhưng mà không muốn buông tha dù chỉ là một phần vạn cơ hội, dù sao tài liệu kia cũng là mình nhìn qua trước đây rất lâu, nói không chừng trong khoảng thời gian này tổ chức Tà Thần cũng đã nghiên cứu ra giải dược.
Diệp Vũ lại không để ý đến Diệp Phi, chỉ sững sờ nhìn qua hắn, đột nhiên thở dài nói:
- Không thể tưởng tượng được che dấu sâu nhất dĩ nhiên lại là ngươi, chẳng lẽ thật sự là trời không diệt Diệp gia sao?
- Ta chỉ hỏi ngươi giải dược ở nơi nào, không có công phu nghe ngươi nói nhảm!
Diệp Phi chợt quát lên, hắn hiện tại thật sự rất nôn nóng, thông qua giao thủ vừa rồi, hắn biết rõ, tuy rằng Diệp Vũ còn lâu mới là đối thủ của mình, nhưng thân thủ này cũng là tương đối cao minh đấy, nhị thúc bị hắn trùng kích như vậy, nói không chừng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Vũ cười lên ha hả:
- Thứ này căn bản không có giải dược, mà ngay cả tổ chức Tà Thần cũng đều không thể nghiên cứu chế tạo ra, cho nên ngươi cũng không cần phải nghĩ tới việc cứu Diệp Lăng Thiên, cho dù hắn có thể còn sống sót, từ nay về sau cũng là một người điên!
Trong tiếng cười tràn đầy khoái ý, vậy mà không có một tia sợ hãi trước khi chết.
Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi khẽ động, cảm giác có chút không đúng, lẽ ra cho dù Diệp Vũ muốn đoạt được Diệp gia, vậy hắn cũng sẽ chỉ có cảm giác có lỗi đối với Diệp Lăng Thiên, tuyệt đối sẽ không căm hận như vậy, cái này nói rõ, hắn cùng Diệp Lăng Thiên hẳn là có cừu oán, hơn nữa chỉ sợ thời điểm năm đó được Diệp Lăng Thiên thu dưỡng cũng đã căm hận với hắn. Mà năm đó Diệp Vũ mới chỉ là một cái hài tử mười tuổi, không có khả năng có kế hoạch chu đáo gì, nhưng từ biểu hiện của hắn đến xem, đây cũng đã sớm dự mưu tốt, như vậy sau lưng hắn nhất định còn có người nào đó chỉ điểm.
Nghĩ tới những chuyện này, trong nội tâm Diệp Phi không khỏi lạnh lẽo, âm thầm có chút kinh hãi, cái người không ai biết này vậy mà có thể để cho Diệp Vũ nằm vùng ở Diệp gia hơn mười năm, vậy hắn nhất định sẽ có mưu đồ rất lớn, mà mưu đồ này khẳng định không chỉ là muốn khống chế Diệp gia đơn giản như vậy, điều này làm cho hắn không khỏi liên tưởng đến phiền toái Liễu gia gặp phải trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ đây cũng là động tác của người kia?
Diệp Phi không khỏi có chút lo lắng cho người nhà, bất quá chút lo lắng này cũng không có duy trì thời gian quá dài, bởi vì lúc này hắn nghĩ tới một kế hoạch có chút tà ác, cái kế hoạch này nếu như thành công, mình liền không sợ bất luận kẻ nào, thậm chí bất kỳ một cái quốc gia nào.
- Xem ra tất cả mọi người xem thường ngươi, tâm tư của ngươi thật sự là rất cẩn thận, hơn nữa thân thủ cũng là tuyệt đỉnh, nhưng đây là vô dụng đấy, có ít người ngươi vĩnh viễn đều không thể trêu vào, ta khuyên ngươi hãy thả ta đi, như vậy đối với mọi người đều có chỗ tốt.
Trên mặt Diệp Vũ tuy rằng đang cười, nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc, chuyện sau lưng mình có người sai khiến này, hắn vốn định tự mình nói ra để mà bảo vệ tính mạng đấy, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Phi vậy mà trước một bước đoán ra rồi, bất quá hắn vẫn là không quá lo lắng, bởi vì người sau lưng hắn thật sự là quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi hai nhà Diệp Liễu căn bản không có khả năng chống đỡ.
Diệp Phi sắc mặt lạnh lẽo, quát:
- Diệp Vũ, không cần nói nhảm, nhanh nói ra người sau lưng ngươi, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!
Diệp Vũ cười hắc hắc nói:
- Ta sẽ không nói đấy, ngươi chỉ cần biết rằng, người kia chính là người mà ngay cả hai nhà Diệp Liễu chính thức liên hợp lại, cũng không thể đối kháng nổi là đủ rồi.
- Ngươi thật sự không chịu nói?
Diệp Phi hỏi lại một lần.
- Ta sẽ không nói.
Diệp Vũ vẫn là lắc đầu:
- Bởi vì ta không dám, nếu như ta nói ra, cho dù ngươi thả ta, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta.
- Vậy ngươi hiện tại cũng có thể đi chết rồi!
Diệp Phi nở nụ cười, nhàn nhạt nói ra một câu, trên tay lập tức phát lực, "răng rắc" một tiếng, liền vặn gãy cổ Diệp Vũ.
Trên mặt Diệp Vũ lộ ra vẻ giật mình, tựa hồ không thể tin được Diệp Phi vậy mà lại thật sự dám giết hắn, đáng tiếc hắn lúc này cũng đã không thể hô hấp, lại càng không cần phải nói đến việc nói chuyện.
Tiện tay đem Diệp Vũ đã ngừng thở ném qua một bên, Diệp Phi ôm lấy Diệp Lăng Thiên đã không còn nhiều sự sống, gấp giọng hỏi:
- Nhị thúc, ngươi cảm thấy như thế nào rồi?
Sắc mặt Diệp Lăng Thiên cực kỳ tái nhợt, nghe được Diệp Phi nói, liền khẽ mở mắt, mặc dù không có chút thần thái gì, nhưng mà cũng là thanh tỉnh, không cuồng bạo giống như Diệp Phi nhìn qua hai ngày nay.
- Tiểu Mãn, ngươi còn tốt chứ, sau này Diệp gia phải nhờ vào ngươi.
Diệp Lăng Thiên cố gắng làm ra vẻ mỉm cười nhìn qua Diệp Phi, ánh mắt rất là vui mừng.
Diệp Phi nghe ra Diệp Lăng Thiên tựa hồ có ý tứ bàn giao hậu sự, trong nội tâm lập tức khẩn trương, nói ra:
- Nhị thúc, ngươi phải chịu đựng, ta ngay lập tức đi tìm thầy thuốc!
Nói xong cũng muốn đem Diệp Lăng Thiên đặt lên ghế sa lon lại đi gọi điện thoại.
Diệp Lăng Thiên kéo lại Diệp Phi, lắc đầu nói:
- Vô dụng rồi, ta biết rõ tình huống của mình, hiện tại gọi thầy thuốc cũng đã chậm, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải chú ý người sau lưng Diệp Vũ, mặt khác, hơn một năm qua ta đây cũng đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thư Vân cùng Tĩnh Tĩnh rồi, chỉ là ta đã không có thời gian đi bù đắp lại, ngươi phải thay ta hảo hảo chiếu cố các nàng, biết không?
Ngắn ngủi mấy câu, Diệp Lăng Thiên vậy mà nói trọn vẹn hơn một phút đồng hồ, có thể thấy được hắn lúc này suy yếu đến cỡ nào, nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Diệp Lăng Thiên, Diệp Phi không khỏi lại nhớ tới thúc thúc trước kia luôn đối tốt với chính mình, dùng sức gật đầu, nước mắt lại không ức chế nổi mà chảy ra.
- Hảo hài tử, đừng khóc!
Diệp Lăng Thiên cố hết sức nâng một tay, giúp Diệp Phi lau đi nước mắt:
- Ngươi nhất định phải kiên cường, biết không?
Diệp Phi lại ra sức gật đầu, cố gắng tỏ ra mình không hề khóc, đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền đến, Diệp Phi quay đầu nhìn lại, đã thấy Trương Nhất Đức mang theo không ít người đi đến.
Chứng kiến Diệp Lăng Thiên nằm trên ghế sa lon, sắc mặt Trương Nhất Đức không khỏi đại biến, vội hỏi nói:
- Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?
Diệp Lăng Thiên há to miệng, muốn nói điều gì, lại một câu cũng không có nói ra, chỉ dùng sức nắm chặt tay Diệp Phi, sau đó hướng Trương Nhất Đức nhìn thoáng qua, thân thể liền mềm nhũn xuống.
Cảm giác được biến hóa của Diệp Lăng Thiên, Diệp Phi hiểu rõ hắn cũng đã ra đi, rốt cuộc ức chế không nổi, ôm chặt thân thể Diệp Lăng Thiên lớn tiếng khóc ồ lên, trong tiếng khóc có nguyên nhân Diệp Lăng Thiên qua đời mà sinh ra bi thống, nhưng càng nhiều hơn là hối hận, không sai, giờ khắc này, hắn cực kỳ hận mình, hận tại sao mình thiếu quả quyết như vậy, một mực băn khoăn đến cảm thụ của Diệp Lăng Thiên mà không đem Diệp Vũ xử lý sớm một chút, bằng không Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không chết dưới tay Diệp Vũ rồi.