Trương Nhất Đức khẽ gật đầu, không hề tiếp tục thảo luận chuyện này, ngược lại lại hỏi Diệp Phi:
- Gia chủ, ngươi xem hậu sự của lão gia chủ phải làm thế nào?
Diệp Phi nghĩ nghĩ, thở dài nói:
- Vẫn là chờ thẩm thẩm của ta đến đây, rồi thương lượng với nàng thoáng cái a.
Hắn vốn dĩ muốn đem chuyện này tạm thời giấu diếm Hứa Thư vân cùng Diệp Tĩnh đấy, bất quá ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn một cái liền bị hắn bài trừ rồi, dù sao trên đời không có tường không lọt gió, chuyện này sớm muộn gì cũng phải để cho các nàng biết rõ, hơn nữa Diệp gia được nhiều người chú mục như vậy, tin tức gia chủ đời trước qua đời căn bản không có khả che giấu được, nói không chừng ngày mai sẽ có báo chí vạch trần đi ra, đến lúc đó lại để cho các nàng biết rõ chuyện này chỉ sợ sẽ càng hỏng bét.
Trương Nhất Đức cũng thở dài, nói ra:
- Thật không biết hai người các nàng có thể chịu được sự đả kích này hay không ah! Tiểu mãn, ngươi cần phải an ủi các nàng thật tốt một chút.
Giờ khắc này, Trương Nhất Đức cũng không còn là nguyên lão của Lăng Vân Hội, mà là giống như bậc lớn tuổi trong nhà của Diệp Phi.
Nói đến chuyện này, Diệp Phi cũng có chút phát sầu, hắn thật sự không biết một hồi minh nên nói với các nàng như thế nào, điều này làm cho hận ý của hắn đối Diệp Vũ càng nặng, chằm chằm vào thi thể của hắn một hồi lâu, rốt cuộc lại vẫn phải thở dài, khoát tay áo nói:
- Được rồi, đem thi thể tên mất dạy này xử lý sạch sẽ đi, cũng không cần đến cảnh sát đi lập hồ sơ làm cái gì, coi như hắn mất tích tốt lắm.
Sở dĩ như vậy, là vì hắn muốn đem chuyện Diệp Vũ làm phản giấu diếm xuống, tuy rằng hai năm qua Diệp Lăng Thiên làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng Diệp Phi vẫn không muốn để cho hắn sau khi chết còn phải mang thêm sau lưng một cái trò cười không biết nhìn người.
- Chuyện này...
Trương Nhất Đức không khỏi có chút chần chờ, nếu như xử lý như vậy, khả năng sẽ có chút ảnh hưởng đối với thanh danh của Diệp Phi, đến lúc đó khó tránh khỏi có người sẽ suy đoán hắn là vì chiếm đoạt cơ nghiệp Diệp gia mà giết thúc thí huynh đấy, dựa theo ý nghĩ của hắn, hẳn là nên công khai chuyện của Diệp Vũ ,như vậy đối với việc Diệp Phi khống chế Lăng Vân Hội sau này cũng có chỗ tốt.
Diệp Phi hiểu rõ lo lắng của Trương Nhất Đức, nhàn nhạt cười nói:
- Cứ xử lý như vậy a, thanh giả tự thanh, người khác muốn nói cái gì, cứ tùy bọn hắn đi nói là được.
- Vâng, thưa gia chủ!
Trương Nhất Đức lớn tiếng đáp lại, trong lòng hắn thập phần cao hứng, tuy rằng chỉ là nhàn nhạt một câu, nhưng hắn vẫn có thể từ trên người Diệp Phi thấy được loại hào khí bễ nghễ thiên hạ không thua kém Diệp lão gia lúc trước, điểm này là ngay cả Diệp Lăng Vân cùng Diệp Lăng Thiên cũng không có làm được đấy, không nghĩ tới Diệp Phi còn nhỏ tuổi đã có loại khí độ này, xem ra Diệp gia thật sự là có người kế nghiệp.
Đợi những thuộc hạ bên dưới đem thi thể của Diệp Vũ mang đi, Diệp Phi và Trương Nhất Đức cùng đưa thi thể Diệp Lăng Thiên tới thư phòng, sau đó cùng ngồi trong phòng khách.
- Tiểu Mãn, ngươi cũng không cần quá khó khăn, ngươi chỉ cần đem Lăng Vân Hội quản lý thật tốt, tin tưởng thúc thúc ngươi hơn nữa còn có phụ thân ngươi ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ thật cao hứng đấy.
Chứng kiến sắc mặt Diệp Phi có chút không tốt, Trương Nhất Đức lại an ủi hắn một câu, lúc này đã không còn ngoại nhân, hắn nói chuyện lại là tùy ý rất nhiều.
- Cảm ơn ngươi, Trương gia gia.
Diệp Phi cười khổ một cái:
- Ta không sao, chỉ là đang nghĩ xem một hồi nên làm thế nào cùng thẩm thẩm còn có Tiểu Tĩnh nói chuyện này ah.
Nói đến việc này, Trương Nhất Đức cũng không có biện pháp tốt, hai người nhất thời trầm mặc lại, bầu không khí trong phòng khách có vẻ có chút ngưng trọng.
Lúc này đã đến giữa trưa, không đến một hồi, Diệp Tĩnh cùng Hứa Thư Vân liền đồng thời trở về, chứng kiến Diệp Phi còn đang ở nhà mình, mặt khác còn có Trương Nhất Đức, Diệp Tĩnh có vẻ cực kỳ cao hứng, chạy nhanh đến bên cạnh hai người, cười nói:
- Trương gia gia, ca ca, các ngươi đều ở đây a, thật tốt quá!
Trương Nhất Đức đối với bọn họ từ nhỏ cũng là mười phần cưng chiều, mà Diệp Phi cùng Diệp Tĩnh càng là không có nhiều ấn tượng đối với ông nội của mình, vì vậy trong lòng bọn họ, Trương Nhất Đức cũng giống như chính ông nội của mình, đặc biệt là Diệp Tĩnh, từ nhỏ liền đặc biệt ưa thích quấn lấy Trương Nhất Đức, đáng tiếc sau khi lớn lên Trương Nhất Đức cũng rất ít đến nhà nàng, lúc này thấy được vị Trương gia gia này, như thế nào lại không cao hứng?
Hứa Thư Vân lại không có suy nghĩ đơn giản giống như Diệp Tĩnh, mấy năm nay trừ phi gặp phải đại sự, nếu không Trương Nhất Đức cũng sẽ rất ít khi đến nhà mình đấy, mà lúc này thấy được sắc mặt của hắn và Diệp Phi đều có chút không tốt, không khỏi có chút bận tâm dò hỏi:
- Trương thúc, có phải là đã xảy ra chuyện gì?
Trương Nhất Đức há to miệng, lại cũng không nói ra được cái gì, thở dài :
- Tiểu Mãn, vẫn là để ngươi nói ra a, ta đi xử lý một ít chuyện trong bang trước.
Nói xong cũng không đợi Diệp Phi đáp ứng, liền vội vã ly khai, hắn thật sự là không đành lòng chứng kiến biểu lộ của Hứa Thư Vân sau khi biết rõ tin dữ này.
Diệp Phi có chút không nói được gì, đưa mắt nhìn Trương Nhất Đức rời đi, chính mình cũng lại không biết nên mở miệng như thế nào, Hứa Thư Vân chứng kiến cái dạng của hắn này, lại càng thêm lo lắng, giữ chặt lấy tay Diệp Phi, gấp giọng hỏi:
- Tiểu Mãn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho thẩm thẩm được không?
- Thẩm thẩm, thúc thúc của ta hắn...
Dưới sự truy vấn của Hứa Thư Vân, Diệp Phi rốt cục nói ra, nhưng chỉ nói được một nửa, liền không nói được nữa rồi, trong mắt cũng không nhịn được đã tuôn ra chút nước mắt.
Chứng kiến bộ dạng của Diệp Phi, Hứa Thư Vân Tâm sinh ra một loại dự cảm xấu, sắc mặt lập tức trở nên có chút tái nhợt, thanh âm run rẩy hỏi lại:
- Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?
- Đúng vậy a, ca ca, cha của ta bị làm sao vậy?
Diệp Tĩnh đã ở bên cạnh hỏi, tuy rằng hơn một năm nay phụ thân đối xử với nàng thật sự không tốt, nhưng phụ tử tình thâm, nàng như thế nào lại không lo lắng cho phụ thân của mình?
- Các ngươi đi theo ta.
Diệp Phi thở dài, rốt cuộc vẫn không nói ra, mà là dẫn đầu đi vào thư phòng, hai nữ cũng vội vàng đi theo.
Vào thư phòng, cảnh tượng đầu tiên mà ba người đầu nhìn thấy chính là thi thể được an trí trên giường nhỏ trong thư phòng của Diệp Lăng Thiên, sắc mặt không hề tức giận cùng vết máu ở khóe miệng kia đã nói cho hai nữ rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Hứa Thư Vân chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống đưa tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cũng đã trở nên lạnh buốt của Diệp Lăng Thiên, hai mắt có chút mê mang, thì thào hỏi nói:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mà Diệp Tĩnh lại sớm đã khóc òa lên.
- Là Diệp Vũ!
Diệp Phi căm hận nói ra cái danh tự của kẻ đã chết rồi nhưng vẫn không thể để cho hắn hả hận này, sau đó đem hết thảy nói cho hai nữ, kể cả chuyện Diệp Vũ hạ độc Diệp Lăng Thiên cũng nói ra.
Nghe xong Diệp Phi giảng giải, Hứa Thư Vân rốt cuộc không cách nào ức chế được nội tâm bi thống, ghé vào trên thi thể Diệp Lăng Thiên khóc rống lên, Diệp Tĩnh càng là khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Nhìn qua hai nữ như chim quyên khấp huyết, Diệp Phi không biết ứng phải an ủi các nàng như thế nào, chỉ có thể yên lặng đứng ở sau lưng các nàng, cùng các nàng rơi lệ, trong nội tâm lại là thở dài một hơi, chỉ cần Hứa Thư Vân có thể khóc lên là tốt rồi, trước đó hắn chỉ sợ nàng sẽ không chịu nổi sự đả kích này, dùng khóc rống lên để thổ lộ một chút thực sự cũng không tồi.
Thẳng đến hai nữ khóc đến mệt rồi, Diệp Phi mới đưa các nàng đến trên ghế sa lon, đưa tay ôm lấy các nàng, nhẹ giọng an ủi.
Hứa Thư Vân đem đầu tựa ở bờ vai Diệp Phi, mà Diệp Tĩnh lại là chăm chú ôm lấy thân thể Diệp Phi, hiện giờ trong nội tâm các nàng cực kỳ bất lực, chỉ có Diệp Phi chính là chỗ dựa duy nhất các nàng có thể dựa vào.